Người nói ra lời này chính là Tôn Thanh.
Tôn Thanh từ ngoài cửa bước vào, đồng thời còn vỗ tay, trong miệng phát ra một tràng cười sang sảng: “Đàn này chính là đàn Phục Hi, đàn Phục Hi là một trong mười món thập phương thượng cổ thần khí. Trong thiên hạ này, ngoài Phục Hi ra vậy mà vẫn còn có người thứ hai có thể đánh cho đàn này vang lên. Phục Hi đã qua đời, người mới lại một lần nữa xuất hiện, đây hết thảy đều là ý trời!”
Tôn Thanh là đạo sĩ, đạo sĩ thì lại thích nói những thứ thần thần bí bí này, mà khi Ánh Nguyệt nhìn thấy anh ta vào đây cũng lập tức dừng động tác đánh đàn lại. Tôn Thanh cũng sợ sẽ quấy rầy đến cô bé cho nên cũng vội vàng bảo cô bé cứ đánh tiếp đi, đừng dừng lại, đàn cho những động vật bên ngoài kia nghe.
Anh ta nói xong lập tức nói với tôi, để cho tôi và anh ta ra ngoài trò chuyện.
Bây giờ nếu như để cho Ánh Nguyệt dừng động tác đánh đàn lại thì sẽ khiến cho những động vật lớn từ xa chạy tới kia phải đi một chuyến tay không rồi. Lúc này, tôi nhìn thấy chúng tinh phùng nguyệt, như ngôi sao vây xung quanh trăng sáng là Ánh Nguyệt, trong lòng ngọt ngào, giống như đã bồi dưỡng ra được một đứa con gái là siêu cấp đại minh tinh. Trong lòng tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ, cẩn thận dặn dò Ánh Nguyệt vài câu, lập tức đi cùng Tôn Thanh ra khỏi phòng đánh đàn.
Khi tôi và Tôn Thanh ra tới sân sau, tôi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269245/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.