Minh giới và nhân gian là một hệ thống tương hỗ, con người chết đi thành ma, ma tái sinh trở thành người. Vừa rồi tôi đã vội vàng bảo toàn mạng sống, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Nếu tất cả hồn ma cõi âm chết thì người luân hồi ở trần gian sẽ ít đi.
Vì vậy tôi vội vàng cưỡi phượng hoàng, bay về phía Liễu Long Đình đứng ở trước mặt anh ấy, dặn dò trước tiên chúng tôi nên thu hồi pháp lực. Nếu tôi đoán không lầm thì ông già vừa rồi là người đã hứa sẽ giúp tôi chăm sóc Ánh Nguyệt, Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Đúng vậy, đúng vậy, con gái cậu và mẹ của cô bé đều đã đề nghị cậu thu lại Hỗn Độn Chung, vì vậy cậu nên nhanh chóng thu lại đi. Cậu và Phong Đô đại đế là bất bình cá nhân, cái loại ân oán cá nhân này cũng không liên quan gì đến Tam Giới. Mấy người dân nhỏ nhoi ở nhân gian này sợ nhất là mấy đại thần các người luận võ đấu pháp đó, một khi các người đấu thì nhân gian sẽ xong rồi!”
“Đi thôi, nếu Phù Kinh Dương chết thì sẽ không có ai canh cổng địa ngục nữa.” Tôi thúc giục Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình liếc nhìn tôi, tuy rằng có chút không muốn để cho Phù Kinh Dương đi như vậy, nhưng anh ấy vẫn hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu với tôi. Hai tay hướng lên trời, hai cánh môi mềm mại khẽ nhúc nhích niệm chú, khi Liễu Long Đình thu lại Hỗn Độn Chung thì trên mặt anh cũng không có biểu hiện gì. Tôi đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269210/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.