“Ánh Nguyệt?”
Tôi đã rất ngạc nhiên. Mặc dù Ánh Nguyệt ở với chúng tôi hàng ngày, cô bé đã gắn bó với tôi nhiều hơn với Liễu Long Đình. Khi Liễu Long Đình ở đó, đôi khi cô bé không dám chơi với Liễu Kiều Nhi, chưa bao giờ nói chuyện với Liễu Long Đình một mình, và bây giờ cô bé đưa cho Liễu Long Đình một cái túi, và tôi thấy rằng các đường khâu của túi này không được gọn gàng cho lắm. Tôi nhớ rằng Liễu Kiều Nhi đã dạy Ánh Nguyệt thiêu cách đây vài ngày. Cái này không phải là tự tay cô bé làm và đưa nó cho Liễu Long Đình chứ.
“Rồi con bé có nói gì với anh không?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình tự nhiên cởi cúc quần áo của tôi, hôn tôi rồi đáp: “Không, sau khi đưa cho anh, cô bé đã bỏ chạy, có lẽ là vì muốn cảm ơn anh đã mang Bạch Tiên đến và cứu U Quân.”
“Ánh Nguyệt thật hiểu chuyện.” Tôi thở dài, trong tiếng thở dài này cũng có nỗi xót xa. Con cái của những người bình thường, cùng độ tuổi như Ánh Nguyệt, không hiểu chuyện nhiều như vậy, giống như Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đằng, hai người họ, chỉ sau khi Liễu Long Dương chết và Liễu Liệt Vân rời đi, họ mới hiểu được đôi chút, hơn nữa họ luôn được người nhà che chở. Sống ở núi Trường Bạch này, không có việc gì làm, không cần phải làm hài lòng người khác, không cần phải xem xét ý tứ của người khác, làm những gì muốn và nói bất cứ điều gì muốn nói. Ánh Nguyệt thì khác, mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269176/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.