Lúc trước, Cô Hoạch Điểu là người mặt dày mày dạn muốn ở bên cạnh tôi, nhưng bây giờ Cô Hoạch Điểu nói rằng cậu ta sẽ rời đi, nguyên nhân là tôi đã bị Lạc Thần phản bội và nguyên khí của tôi bị tổn thương nặng nề. Lúc này, Cô Hoạch Điểu nói rằng cậu ta sẽ bỏ rơi tôi làm cho tôi có chút không thể chấp nhận được, vì vậy tôi vội vàng hỏi Cô Hoạch Điểu: “Tại sao? Cậu sợ sau khi cậu nói với tôi chuyện này, Liễu Long Đình sẽ trừng phạt cậu sao?”
“Đây chỉ là một trong những lý do.” Cô Hoạch Điểu nói với tôi: “Nhưng đó cũng là bởi vì cô có thể không sử dụng tôi nữa. Cô không cần tôi, và tôi không có ý nghĩa gì khi ở bên cạnh cô, vì vậy tôi ra đi, đó là sự lựa chọn tốt nhất.”
Tôi cũng biết là như vậy.
Ngay lập tức, sống mũi tôi chua xót, nước mắt gần như trào ra, giờ không rõ tung tích của Phượng Tố Thiên, Lạc Thần lại phản bội tôi, và ngay cả Cô Hoạch Điểu còn lại cũng sẽ rời bỏ tôi. Sao bấy lâu nay tôi làm nhiều việc vậy, chỉ để chào đón cái kết tan đàn xẻ nghé như hiện tại hay sao?
“Chủ nhân, nếu tôi không lấy lại được sức mạnh, e rằng tôi sẽ không rời cô đi, chỉ là…” Cô Hoạch Điểu muốn giải thích với tôi nhưng bị tôi cắt ngang, muốn rời đi thì cứ rời đi, không có gì để giải thích.
“Cậu đi đi, đừng bao giờ trở lại tìm tôi.” Nói xong tôi đi thẳng vào nhà.
Thật ra khi bước vào nhà, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269158/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.