Thấy Liễu Long Đình thỏa hiệp với mình, tôi vừa xuống khỏi người anh, liền phát hiện anh cũng đang nắm tay của tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy anh so với trước đây dễ thương hơn nhiều, hơn nữa tôi cảm giác Liễu Long Đình là người có tính cách lò xo. Tôi mềm yếu thì anh mạnh mẽ, tôi mạnh mẽ thì anh sẽ mềm yếu.
Nhìn thấy nụ cười đắc ý của tôi, Liễu Long Đình không nhịn được vươn tay ra giống tôi, hung hắng nhéo mặt tôi, rồi nói: “Nói ra hai cái động này có chỗ giống nhau thật, nhưng cũng không hoàn toàn giống. Nói chính xác hơn, hai cái động này dẫn đến một nơi khác. Nói một cách dễ hiểu, hai cái động này giống như hai ngã tư cắt nhau rồi hợp thành một con đường lớn, thông đến nơi khác.”
Điều này thật khó để tưởng tượng, từ Đông Bắc đến Vận Hải là hành trình kéo dài suốt toàn bộ Hoa Hạ đến cuối Đông, cuối Tây. Một cự li lớn như vậy, vậy mà lại giống như hai con đường hợp lại, thông đến một nơi khác.
“Vậy đó là đâu?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Lúc tôi hỏi câu này, Liễu Long Đình liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, trả lời: “Không biết, anh chưa vào bao giờ.’’
Nhìn thấy tôi mặt dày nịnh hót lâu như vậy, anh ấy liền trả lời một câu không biết. Tôi đột nhiên có chút không cam tâm, cùng Liễu Long Đình nói chuyện, vậy ngoài điều này ra anh còn biết thêm điều gì khác sao?
Ngày hôm đó tôi quả thực đã nhận thấy hơi thở của phượng hoàng ở lối vào địa ngục. Hơn nữa Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269141/chuong-698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.