Thiết nghĩ Liễu Long Đình từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu uất ức như thế này, nhất thời giận đến không thèm đếm xỉa tới tôi luôn, quay người hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt dọc đường cũng chẳng thèm nói với tôi lời nào.
Tôi mới lười đếm xỉa tới anh ấy, Liễu Long Đình chính là như vậy, nếu như trước đây lúc mà tôi vẫn chưa xác định được là anh ấy có thích tôi hay không thì chắc chắn rằng tôi sẽ không nhẫn tâm để anh ấy tổn thương hay đau lòng như vậy, bởi vì tôi sợ chỉ cần làm sai chuyện gì thì anh ấy không yêu tôi nữa. Nhưng mà bây giờ tôi đã nắm rõ tình cảm của Liễu Long Đình đối với tôi như thế nào rồi thì tôi không còn sợ anh ấy không yêu tôi nữa, cho nên anh ấy muốn sao cũng được, dù sao thì đợi tôi nguôi giận trước đã anh ấy cũng đừng hòng tôi sẽ dỗ ngọt anh ấy.
Sau khi về đến núi Trường Bạch, tôi hạ lệnh cho Lạc Thần trong vòng hai ngày dẫn năm mươi vạn thiên binh trấn giữ núi Vân Hải, chính thức đưa danh hiệu Phong Đô đại đế liệt vào hàng tiên trong Thiên Đình thần tiên Trung Ương, thân làm tiên gia, thống lĩnh quỷ đế u minh ngũ phương cùng mười điện diêm vương.
Lạc Thần nghe xong sự sắp xếp trong phút chốc vẫn chưa dám tin là sự thật, lại một lần xác nhận với tôi xong rồi mới nhanh chóng đi chuẩn bị, dẫu sao thì Phong Đô đại đế lúc trước tiền nhiệm Thiên Đế thống trị mấy nghìn năm chưa bao giờ hiện thân qua lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269135/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.