U Quân rất hài lòng với câu trả lời của tôi, sau khi tôi trả lời, anh ta cười lên quay người bảo tôi đi theo.
Lúc tôi đi theo U Quân, Cô Hoạch Điểu đã kéo tôi lại, cậu ta vẫn không tình nguyện để cho một mình tôi đi theo anh ta cho lắm. Nhưng mà cậu ta cũng biết những chuyện mà chúng tôi làm hai năm nay là vì cái gì sao? Bây giờ Liễu Ánh Nguyệt đang ở ngay trước mặt tôi, tôi không thể nào vì lo lắng cho mạng sống của chính mình mà đánh mất cơ hội được gặp mặt con gái mình được. Cậu ta cũng không biết làm sao để thuyết phục được tôi, đành nói: “Cô nhất định phải sống sót trở về, còn nếu đến kẻ dị hợm xấu xí không hề có tí pháp lực này mà cô cũng đánh không đánh thắng nổi, vậy thì sau này tôi sẽ không đi theo cô nữa đâu.”
Cho dù là bất cứ khi nào, Cô Hoạch Điểu đều có thể quan tâm người khác bằng cách nói những lời nói khó nghe như vậy.
Tôi không có để ý đến Cô Hoạch Điểu, tiếp tục đi theo U Quân tiến vào bên trong núi.
Tôi đã không nhớ rõ lúc trước một mình sống chung cùng U Quân là ngày tháng năm nào, nhưng mà bây giờ tôi tạm thời đi theo U Quân, suốt cả quá trình hai người chúng tôi cùng đi, tôi không hề nói lời nào, trong lòng chỉ muốn bước nhanh thêm một chút để có thể gặp được Ánh Nguyệt sớm hơn. Bên cạnh đó cũng chú ý đến nhất cử nhất động của U Quân, vì tôi sợ rằng anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269114/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.