Chương trước
Chương sau
Tôi nhìn vào đồng nữ đã chết mà thẫn thờ một hồi nhưng cũng không muốn dây dưa trì hoãn quá lâu. Việc sai nhất tôi đã làm trong cuộc đời này chính là mấy ngàn năm trước đã tha cho U Quân một con đường sống. Mà việc sai nhất Liễu Long Đình đã làm chính là nhìn vào tình nghĩa với chị gái của mình mà thả U Quân ra.
Tại sao lại thả anh ta ra? Anh ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, khiến tôi trở nên thảm hại như vậy. Vì cái gì phải bỏ qua cho anh ta?
Lúc này trong lòng tôi tràn ngập nỗi uất hận không thể kìm nén lại được. Liễu Long Đình nhìn tôi an ủi rằng con của chúng tôi nhất định sẽ bình an thôi. Anh ấy nói tôi đừng lo lắng. Nhưng lúc này tôi không có tâm trạng gì để lắng nghe những lời anh ấy nói. Nhớ tới lúc tôi tiêu hao toàn bộ pháp lực mới có thể bức U Quân tới mức hấp hối yếu ớt. Là Liễu Long Đình nghe lời Liễu Liệt Vân nên mới đem thả U Quân đi. Cảnh tượng đó luôn hiện trong tâm trí tôi, khiến tôi khó lòng mà xóa bỏ. khiến tôi đem tất cả những u uất và căm phẫn đối với U Quân chuyển hết lên người Liễu Long Đình. Khi anh đưa tay ôm tôi, tôi lập tức đẩy anh ấy ra, chất vấn vì sao khi đó anh ấy lại nghe theo lời Liễu Liệt Vân mà thả U Quân đi!
Chỉ cần U Quân còn sống thì chính là một mối tai họa. Nếu không khiến tôi phải chết thì anh ta nhất định sẽ không buông tay!
Liễu Long Đình thấy tôi đang nổi nóng. Anh ấy biết trong chuyện này, anh ấy cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu ngày đó anh ấy dùng hết sức bình sinh tung ra một đòn để giết chết U Quân thì hôm nay con của chúng tôi cũng sẽ không mất tích!
“Đều do tôi sai. Tôi nhất định sẽ tìm con của chúng ta trở về. Em đừng buồn, chúng ta nhất định sẽ tìm được đứa bé trở về.”
Khi Liễu Long Đình nói những lời này, anh ấy vòng tay ôm tôi vào lòng. Mặc cho tôi vùng vẫy trong vòng tay và cào cấu anh trong nỗi tuyệt vọng thì anh cũng không buông tay, anh vùi mặt vào tóc tôi và nói: “Đừng buồn nữa, em buồn thì tôi sẽ càng tự trách mình hơn. Chúng ta sẽ tìm lại đứa bé. Nó nhất định sẽ bình an vô sự.”
Hiện tại tôi rất muốn được trút giận, tôi phải tìm cho bằng được U Quân. Tôi sẽ tự tay giết chết anh ta. Nhưng hiện tại Liễu Long Đình đang ôm tôi rất chặt khiến cho tôi không thể cử động được. Sau một hồi oán trách, cào cấu anh ấy, rốt cuộc tôi cũng đã kiệt sức và gục xuống trong vòng tay của Liễu Long Đình. Nếu không có anh ấy ôm giữ tôi lại thì tôi sẽ ngã xuống đất.
Nhưng sau khi trút hết những cảm xúc này thì tôi biết dù có náo loạn khóc lóc đi chăng nữa thì cũng không tìm được con mình. Liễu Liệt Vân là chị gái của Liễu Long Đình. Liễu Long Đình không thể nào tự tay giết chết anh rể mình trước mặt Liễu Liệt Vân.
Hiện tại mọi chuyện đã rất rõ ràng. Lòng tôi nhất thời đau khổ mà không kìm được nước mắt rơi xuống. Ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình nói xin lỗi anh. Xin lỗi vì đã trách mắng anh như vậy, xin lỗi vì ngay cả con của mình cũng không có cách nào bảo vệ được. . truyện tiên hiệp hay
Còn Liễu Long Đình lúc nghe tôi nói điều này, đôi mắt anh ấy cũng đỏ hoe. Anh ấy đỡ tôi ngồi xuống đất, ôm chặt lấy tôi, không nói một lời. Chỉ muốn ngẩng đầu nhìn trời gào thét cho thoả nỗi lòng nhưng gào thét không nổi. Trong toàn bộ cung Ngọc Hư này không có lấy một chút hơi thở của U Quân. Đồng thời Phượng Tố Thiên với Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không thấy đâu cả. Cả hai đã đi đâu rồi? Bọn họ cũng bị U Quân bắt đi sao, hay là bọn họ có việc đi ra ngoài vẫn chưa trở về?
Mọi thứ vẫn còn là một bí ẩn. Rốt cuộc là ai đã cho U Quân một lá gan lớn như vậy. Ngay trong cung Ngọc Hư mà anh ta cũng dám giết người. Tất cả sức mạnh của anh ta đã bị tôi tiêu hao hết rồi. Theo lý mà nói, anh ta không thể nào hồi phục nhanh như vậy, đồng thời còn giết cả trăm đồng nam đồng nữ trong cung Ngọc Hư. Hơn nữa, bọn họ dùng trận pháp để phong tỏa cung Ngọc Hư, không để người ngoài phát hiện. Việc bố trí trận pháp này đòi hỏi rất nhiều sức mạnh, rốt cuộc U Quân đã làm như thế nào.
Đợi sau khi tôi cảm thấy tốt hơn một chút, tôi và Liễu Long Đình đem thi thể của toàn bộ đồng nam đồng nữ đặt cạnh nhau trong cung Ngọc Hư. Dùng sức mạnh tạo một mồi lửa rồi thiêu rụi tất cả. Nhìn ngọn lửa rừng rực cháy trước mặt, mặc dù ngọn lửa này dùng sức mạnh của Liễu Long Đình đốt lên, nhưng trong Vân Hải lạnh lẽo này, ngay cả xương cốt của tôi cũng biến thành hàn băng.
Tôi tựa vào vòng tay của Liễu Long Đình, cùng anh đứng trước ngọn lửa lớn. Hai người chúng tôi đứng giữa ngọn núi tuyết mịt mờ này, thật cô đơn và nhỏ bé.
Sau khi chúng tôi trở lại núi Trường Bạch, Liễu Long Đình một lần nữa sử dụng các tiên gia trên núi Trường Bạch, thậm chí tiên gia trên cả nước để tìm kiếm tung tích U Quân. Còn tôi cũng huy động mấy trăm nghìn thiên binh trên thiên đình xuống địa ngục bắt đầu cuộc tìm kiếm U Quân. Tôi không tin chúng tôi đã huy động sức mạnh lớn như vậy vẫn không thể tìm ra U Quân được.
Thời gian trôi qua từng ngày, từng tháng, thậm chí là từng năm.
Hai năm trôi qua trong nháy mắt. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy. Cũng chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh đến thế. Trong hai năm này, trên trời dưới đất, thiên binh vạn mã cùng các vị tiên gia lật tung tam giới cũng không tìm thấy dấu vết của U Quân đâu cả.
Một người sống lù lù to lớn như vậy còn đem theo Liễu Liệt Vân, bằng cách nào mà bọn họ lại có thể biến mất trên đời không một chút tung tích.
Trong hai năm qua, có lúc tôi ở trên thiên đình, đôi khi lại ở núi Trường Bạch. Hơn nữa, trong suốt hai năm này tôi vẫn luôn chìm đắm trong bi thương nên cơ thể vốn dĩ không tốt lắm, mặc dù đã được hồi phục rồi nhưng vẫn có chút yếu đuối. Trong thời gian hai năm này, tôi dường như biến thành một người khác vậy, ngoại trừ tin tức về con thì chẳng có điều gì khác có thể làm tôi vui vẻ hài lòng cả.
Mấy ngày nay có một vị tiên gia trên mặt đất nói rằng đã phát hiện ra tung tích của U Quân ở Nam Hải. Hiện tại Liễu Long Đình đã huy động rất nhiều tiên gia xông đến Nam Hải. Còn tôi chỉ đạo Long Nhi để thủy quân Nam Hải của họ giúp tôi tìm kiếm bóng dáng U Quân.
Lúc tôi từ thiên đình hạ giới tìm Liễu Long Đình cách lần cuối cùng tôi gặp anh ấy đã gần một năm rồi. Bởi vì vẫn chưa tìm thấy đứa trẻ, nên tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng việc lần đó Liễu Long Đình giơ cao đánh khẽ với U Quân. Tôi biết đó không phải lỗi của Liễu Long Đình, thế nhưng chính là do tôi không có cách nào tiếp tục chung sống cùng anh ấy ở núi Trường Bạch. Bởi vì Liễu Liệt Vân từng sống trong nhà họ Liễu ở núi Trường Bạch mà cô ta lại là thủ phạm của tất cả mọi chuyện. Nếu không phải do cô ta, hiện tại tôi cũng không phung phí binh lực mà bày ra thiên la địa võng lục soát khắp tam giới suốt hai năm. Nếu không phải do cô ta, tôi cũng sẽ vì thế mà có điều khúc mắc với Liễu Long Đình.
Nhưng chúng tôi đã tìm kiếm trên mặt đất lâu như vậy, lần này tin tức U Quân ở Nam Hải có vẻ đáng tin cậy hơn. Bởi vì không chỉ tiên gia trên mặt đất tìm thấy tung tích của U Quân ở Nam Hải mà ngay cả thiên binh của tôi cũng quay lại nói với tôi rằng có một thiên binh đã nhìn thấy U Quân cùng với một người phụ nữ ở Nam Hải.
Người phụ nữ này chắc chắn là Liễu Liệt Vân. Nhưng khi tôi hỏi các thiên binh có nhìn thấy một đứa trẻ khoảng hai tuổi không thì bọn họ nói rằng không nhìn thấy. Chỉ nhìn thấy U Quân cùng với một người phụ nữ mà thôi.
Khi tôi nghe những lời này, trong lòng tôi trầm xuống. Nhưng tôi quyết định vẫn sẽ gặp Liễu Long Đình ở Nam Hải, chúng tôi vừa đi vừa tìm U Quân.
Khi tôi gặp Liễu Long Đình, trạng thái của anh ấy cũng không khá hơn tôi là bao. Chỉ là bởi vì sức mạnh của chúng tôi cho phép chúng tôi kiểm soát ngoại hình của mình.
Tuy rằng thoạt nhìn chúng tôi vẫn giống như trước. Nhưng khi tôi nhìn Liễu Long Đình, thấy được trong mắt anh ấy tràn ngập sự mệt mỏi tang thương. Tôi cũng rất đau lòng. Nhưng trong nỗi đau là nỗi đau, nếu một ngày không tìm thấy con của tôi, trong lòng tôi sẽ không có cách nào cởi bỏ được khúc mắc với Liễu Long Đình.
“Có tin tức gì của đứa nhỏ chưa?”
Đây là câu đầu tiên tôi hỏi Liễu Long Đình. Không ôm hôn, cũng không có những câu ân cần hỏi thăm. Bình thản như đôi vợ chồng già đã trải qua trăm năm. Liễu Long Đình cũng không hề để ý, gật đầu: “Hai ngày trước, một vài ngư dân trên bãi biển nhìn thấy U Quân đang săn bắt gia súc và họ đã cố gắng bắt anh ta lại nhưng anh ta đã bỏ chạy rồi.”
U Quân có thể thoát được người bình thường nhưng không thể thoát khỏi Liễu Long Đình và tôi đâu. Tôi đã cùng Liễu Long Đình theo dõi U Quân nhiều ngày trên biển. Anh ta nhất định vẫn còn ở đây. Chỉ là khi tôi một lòng đi tìm U Quân, Lạc Thần lại từ trên trời xuống nói với tôi rằng Tần Quảng Vương của âm phủ mời tôi xuống đấy có chuyện quan trọng cần bàn với tôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.