Vốn dĩ là tôi muốn nói với Liễu Long Đình, tôi đến là để tìm anh ấy về ăn cơm, nhưng mà vừa khi nhìn thấy kiểu tình cảnh này, tôi ở bên anh ấy lâu đến như vậy, đều không thể ngờ đến anh ấy đột nhiên trở nên biến thái ghê tởm đến như vậy. Nhìn thấy người phụ nữ đang quấn quýt trên người anh ấy, người phụ nữ xấu như vậy, thật là giống một con quái vật, anh ấy sao có thể ra tay với cô ả được cơ chứ? Trong chốc lát đủ các loại cảm xúc che lấp đầy hết nội tâm của tôi, tôi muốn mắng chửi Liễu Long Đình, nhưng mà chân của tôi lại không làm chủ mà chạy ra bên ngoài cửa. Tôi cũng không biết là có chuyện gì, trong lòng nhất thời rất hỗn loạn, cũng không muốn nhìn thấy Liễu Long Đình, tôi liền quay người đi ra ngoài.
Lúc tôi đi ra khỏi nhà của Hoàng Tam Nương, Hoàng Tam Nương không hề đi ra ngoài cùng với tôi, dẫu sao là mấy con chồn nhỏ, vẫn luôn ở phía sau của tôi. Tôi đi đến đâu thì bọn chúng đi đến đó, tôi ra khỏi cửa nhà họ Hoàng, bọn chúng cũng đi theo tôi, cầm một ngọn giáo nhỏ, đi theo tôi vào rừng.
Bây giờ tôi đã không còn tâm trạng để quản mấy con chồn này như thế nào nữa? Trong đầu vẫn cứ tái hiện lại khung cảnh Liễu Long Đình và một phòng toàn mấy người phụ nữ xấu xí kì quái kia ở bên nhau, mức độ xấu xí của đám phụ nữ kia, đến tôi một người phụ nữ cũng không thể nào chấp nhận nổi, Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269082/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.