“Tâm nguyện gì cơ?” Tôi hỏi Thần Tú.
Thần Tú cười khẽ liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt cong cong, khiến người ta không khỏi cảm thấy thân thiết: “Bây giờ cô vẫn chưa có năng lực giúp tôi làm những việc này, chờ khi cô có đủ năng lực, tôi tự nhiên sẽ tự mình đến tìm cô.’’
Lời này nói giống như tôi thiếu nợ cô ấy vậy, cho nên mới dùng một tin tức và một mỹ phẩm dưỡng da gì đó mà tôi không dùng đến rồi muốn ra điều kiện với tôi, sao người phụ n nữ này lại không biết xấu hổ như vậy?
“Cô được rồi đấy, lấy lại đồ của cô đi, tôi không nợ cô gì hết.’’
Có thể tôi và Thần Tú giống nhau, đều là người đã từng sống trên thế gian, cho nên tôi và cô ấy vừa nói chuyện với nhau mấy câu đã có cảm giác như hận gặp nhau quá muộn, không khỏi biểu lộ có phần thô tục với Thần Tú. Thần Tú thấy tôi như vậy thì cũng không ngại, tiếng nói của Liễu Long Đình và Hư từ ngoài sân vọng vào. Thần Tú nghe thấy tiếng nói của Liễu Long Đình thì quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó vươn tay chạm vào tay tôi, giống như là bậc cha chú dạy dỗ con cháu trong nhà, cô ấy nói với tôi: “Cố gắng quý trọng cái đang có ở hiện tại, không có gì là không qua được, chỉ cần trong lòng hai người nguyện ý, những tổn thương cả hai từng trải qua sẽ khiến hai người đau lòng và thương tiếc cho đối phương hơn. Buông bỏ những thứ đó đi, chỉ cần đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269078/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.