Chương trước
Chương sau
“Tâm nguyện gì cơ?” Tôi hỏi Thần Tú.
Thần Tú cười khẽ liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt cong cong, khiến người ta không khỏi cảm thấy thân thiết: “Bây giờ cô vẫn chưa có năng lực giúp tôi làm những việc này, chờ khi cô có đủ năng lực, tôi tự nhiên sẽ tự mình đến tìm cô.’’
Lời này nói giống như tôi thiếu nợ cô ấy vậy, cho nên mới dùng một tin tức và một mỹ phẩm dưỡng da gì đó mà tôi không dùng đến rồi muốn ra điều kiện với tôi, sao người phụ n nữ này lại không biết xấu hổ như vậy?
“Cô được rồi đấy, lấy lại đồ của cô đi, tôi không nợ cô gì hết.’’
Có thể tôi và Thần Tú giống nhau, đều là người đã từng sống trên thế gian, cho nên tôi và cô ấy vừa nói chuyện với nhau mấy câu đã có cảm giác như hận gặp nhau quá muộn, không khỏi biểu lộ có phần thô tục với Thần Tú. Thần Tú thấy tôi như vậy thì cũng không ngại, tiếng nói của Liễu Long Đình và Hư từ ngoài sân vọng vào. Thần Tú nghe thấy tiếng nói của Liễu Long Đình thì quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó vươn tay chạm vào tay tôi, giống như là bậc cha chú dạy dỗ con cháu trong nhà, cô ấy nói với tôi: “Cố gắng quý trọng cái đang có ở hiện tại, không có gì là không qua được, chỉ cần trong lòng hai người nguyện ý, những tổn thương cả hai từng trải qua sẽ khiến hai người đau lòng và thương tiếc cho đối phương hơn. Buông bỏ những thứ đó đi, chỉ cần đi đón nhận tương lại là được.’’
Không biết có phải Thần Tú biết rõ chuyện giữa tôi và Liễu Long Đình hay không, những lời cô ấy nói lập tức khiến mắt tôi cay cay, hai mắt mông lung vì đẫm nước. Liễu Long Đình đi vào, anh ấy ôm một đống nhân sâm có linh chi còn dính tuyết, thấy tôi đang nói chuyện với Thần Tú thì chào hỏi Thần Tú một câu, sau đó hỏi tôi sáng nay có thấy khỏe hơn không? Nói xong thì nâng nhân sâm và cỏ linh chi trong tay lên, nói với tôi: “Đây đều là của Tiểu Yêu Linh bên ngoài tặng, nói với tôi rằng hy vọng cơ thể em sớm tốt hơn.’’
Nhìn thấy lúc này quần áo Liễu Long Đình còn dính bọt tuyết trắng, lúc nói chuyện với tôi, trong miệng anh thở ra nhiệt khí, không biết vì sao, dáng vẻ của anh ấy lúc này làm tôi vô cùng ấm áp cảm động vốn đi muốn hỏi anh ấy có lạnh không? Nhưng lúc này lại bỗng nhiên không biết nên mở miệng thế nào, nhớ tới khi chúng tôi ra ngoài vào hôm qua, đám động vật nhỏ ở ven đường nhìn thấy tôi thì đi đã đi theo tôi và Liễu Long Đình cả một đường, cũng là bọn chúng về nhà cùng tôi, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, vì thế bèn nói với Liễu Long Đình: “Bên ngoài lạnh lẽo, bọn chúng không đủ tu vi, anh để bọn chúng vào nhà cho ấm cũng được.”
Liễu Long Đình quay đầu gọi với Hư một tiếng, bảo anh ta đi gọi đám tiểu yêu ngoài kia vào nhà, nói là tôi gọi bọn chúng vào. Sau khi nói xong, anh ấy đặt đồ trong tay xuống bàn, nói với tôi rằng khi nãy anh cũng đã gọi rồi, chỉ là bọn chúng nhát gan, sợ quấy rầy tôi mà thôi. Đọc truyện hay, truy cập ngay _ TrumTruyen . o r g _
Đây là nói cái gì vậy, mấy ngày nay cơ thể tối dần hồi phục, đều là nhờ thuốc mà đám động vật nhỏ mang đến cho tôi, vốn định nói với Liễu Long Đình rằng anh cũng thật là, nói tốt mấy câu về tôi thì bọn chúng cũng không sợ tôi nữa rồi, nhưng lời đến bên miệng rồi tôi lại do dự, tôi thật sự hận chính mình. Tôi biết Liễu Long Đình đối xử với tôi không tồi, cũng không hề để ý quá khứ của tôi, chỉ là vì sao tôi lại không thể bước được bước này!
Thần Tú thấy dáng vẻ rồi rắm của tôi thì nắm chặt tay tôi một lúc, sau đó đứng lên khỏi về rồi nói với tôi: “Lời tôi muốn nói với có tôi đều đã nói rồi.” Nói xong lại nhìn thoáng qua hòm ngọc bích mà Liễu Long Đằng đang ôm, rồi lại nhìn Liễu Long Đình, sau đó nói với tôi bằng ngữ khí nói lời thấm thía: “Đây là tôi bỏ ra tu vi tám trăm năm để cho cô, cô nhất định phải dùng, nó có hiệu quả thần kỳ mà cô không thể tưởng tượng được đâu.”
Sau khi nói xong, cô ấy cười với Liễu Long Đình một cái rồi xoay người biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Liễu Long Đình nghe thấy Thần Tú nói có ấy tặng đồ cho tôi, lại còn thần bí như vậy, anh bèn quay ra phía Liễu Long Đằng, vươn tay muốn lấy đồ mà Thần Tú tặng. Vốn đây cũng không phải thứ gì không thể để người nhìn thấy, nhưng lại bị Thần Tú nói giống như thuốc kích thích, thấy Liễu Long Đình vươn tay lấy thuốc, tôi vội vàng nắm lấy tay Liễu Long Đình, nói với Liễu Long Đình rằng không có gì, sau đó nói Long Đằng chạy nhanh mang đồ vào phòng tôi.
Hiện tại Long Đằng rất nghe lời tôi, tôi nói cậu bé đi cho nên cậu bé cũng không để ý Liễu Long Đình nữa mà ngơ ngác ôm hòm thuốc vào nhà. Liễu Long Đình thấy tôi điềm nhiên nắm lấy tay mình thì nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái, bị anh nhìn như vậy, tôi chợt cảm thấy như mình bị bắt quả tang lấy trộm đồ, lập tức giật mình vội buông tay Liễu Long Đình ra.
Bỗng nhiên giọng nói đầy vui vẻ của Liễu Kiều Nhi vang lên từ phía phòng của tôi: “Anh ba, anh ba, em có bí mật muốn nói cho anh biết nè.’’
Khi Liễu Kiều Nhi vui vẻ nhảy qua hành lang, cô bé mới nhận ra tôi đang ở bên cạnh Liễu Long Đình, dường như cô bé đề phòng tôi, cô bé không mở to mắt mà rũ mắt xuống, lôi kéo tay Liễu Long Đình, cười hì hì nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, em có chút chuyện muốn nói với anh ba của em, em và anh ba đi xuống phòng bếp trước được không?”
Nhìn thấy Liễu Kiều Nhi tinh quái nói với tôi như vậy, tôi đoán có phải cô bé định nói chuyện mà tôi nói với cô bé vào tối qua cho Liễu Long Đình hay không? Tôi đang định giữ chặt cô bé để dặn cô bé không được nói thì Liễu Long Đình lại như vô tình kéo Liễu Kiều Nhi ra phía sau anh ấy rồi nói với tôi rằng lúc này anh cũng có chuyện muốn nói với Liễu Kiều Nhi, đợi lát nữa nếu đám yêu quái nhỏ bên ngoài vào đây thì nói Hư lấy hoa quả đồ ăn cho bọn chúng ăn, nói xong anh ấy lập tức rời đi cùng Liễu Kiều Nhi.
Xem ra điều tối qua tôi nghi ngờ là đúng, quả nhiên Liễu Kiều Nhi là do Liễu Long Đình phái tới, nếu Liễu Kiều Nhi nói lại những lời tôi nói vào tối qua cho Liễu Long Đình nghe thì anh ấy sẽ nghĩ tôi thế nào? Tối qua ngữ khí của tôi với Liễu Kiều Nhi quả thật không tốt, Liễu Long Đình thông minh như vậy, anh ấy không có khả năng không nghĩ ra tôi có thái độ thế nào với anh ấy, chỉ là đêm qua tôi thật sự không nghĩ như vậy, bởi vì tôi cũng không biết mình có nên lại tiếp tục từ bỏ đoạn tình cảm này hay không, cũng không ai nói cho tôi biết tôi nên làm như thế nào. Hôm nay lời Thần Tú nói làm cho tôi thay đổi suy nghĩ, nếu yêu nhau, nếu Liễu Long Đình không ngại tôi, cho dù là tôi đau lòng anh hay vì Mãng Ngân Hoa mà đã phải trả giá rất nhiều, tôi cũng không muốn làm chuyện khiến anh đau lòng, không chừng Liễu Long Đình cũng đau lòng tôi.
Lòng tôi có hơi xúc động, muốn đi nói rõ ràng với Liễu Long Đình nhưng đám nhóc bên ngoài hái thuốc cho tôi đã được Hư đưa vào, bọn chúng đều là yêu tinh động vật trên núi, là thỏ và hồ lỵ, có đứa lớn bằng Long Đằng và Kiều Nhi, có lớn hơn cũng có nhỏ hơn. Bọn chúng đứa thì kéo cái đuôi lông xù, đứa thì kéo đôi tai dài trên đầu, quần áo rộng thùng thình, mấy đứa nhỏ vẫn chưa tu luyện thành hình, tuy rằng đã có cơ thể của con người nhưng trên người vẫn còn một lớp lông rất dày.
Bởi vì bên ngoài tuyết đọng rất dày, nhóm yêu quái nhỏ này lại lùn như vậy, tôi nghi ngờ bọn chúng ở bên ngoài chính là chui rúc dưới tuyết cho nên khắp người mới đầy tuyết như vậy, sau khi vào phòng tôi, nhiệt đột trong phòng cao hơn đã hòa tan lớp tuyết trên người bọn chúng, khiến lông bọn chúng đều ướt hết cả.
Tôi gọi Hư đi đốt lửa, còn nói anh ta lấy món ăn mà Long Đằng và Liễu Kiều Như thường thích ăn mang ra, nhóm yêu quái này có tu vi rất thấp, không thể tự chống đỡ lạnh được, tôi nhìn bàn tay đông lạnh đến đỏ bừng của chúng, có lẽ là bị lạnh do đi lấy thuốc cho tôi, trong lòng không khỏi đau lòng, vì thế tôi ngồi xổm xuống trước mặt bọn chúng, vươn tay vuốt ve tay cùng của người, hỏi bọn chúng: “Đều là nhờ phúc của các ngươi cho nên cơ thể của ta mới dẫn khỏe lại, tuy nhiên bên ngoài rất lạnh, các người không nên đi đào, ở nhà tránh rét đừng ra cửa. Nhìn xem, các người bị đông lạnh hết rồi này, ta nhìn thấy cũng đau lòng.’’
Mười mấy yêu quái nhỏ thấy tôi ngồi xổm xuống trước mặt, còn lùn hơn bụng chúng thì lúc này mới dám đụng vào tôi, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, lúc nghe thấy tôi nói không cần bọn chúng đi hái thuốc thì mấy đứa lớn gan trả lời tôi: “Là ba mẹ dạy chúng tôi làm như vậy, mẹ nói sở dĩ chúng tôi có cuộc sống thái bình ở núi Trường Bạch, hơn nữa còn có thể thuận lợi tu tiên, đây đều là công lao của cô. Cô vì chúng tôi, vì nhân gian mà làm rất nhiều chuyện mà trước kia Thiên Đế không làm, tiêu diệt tà ma cho chúng tôi, chúng tôi mới có thể bình an lớn lên. Cô là ân nhân lớn của chúng tôi, ân nhân lớn gặp nạn, chúng tôi phải dốc hết toàn lực giúp cô, nếu cô chết, chúng tôi cũng sẽ đau lòng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.