Liễu Long Đình muốn nói chuyện gì với tôi, chẳng lẽ muốn giải thích tất cả những chuyện lúc trước sao? Giải thích tại sao lại đối xử với tôi kiểu lúc gần lúc xa sao?
Nếu như có thể dùng lời giải thích để hóa giải hết thảy, vậy những chuyện mà tôi đã từng trải qua trước đó, có phải cũng có thể làm lại lần nữa hay không?
Mặc dù trong lòng tôi vẫn muốn nghe thử xem Liễu Long Đình giải thích thế nào, nhưng ở xung quanh có quá nhiều người, khiến tôi cảm thấy nếu cứ dễ dàng đồng ý, chẳng phải giá trị của tôi bị hạ thấp hay sao?
Thế là mặt tôi đanh lại, nhìn Liễu Long Đình, nói với anh ấy: “Giữa chúng ta không còn gì để nói đâu.”
Nói đến đây, Liễu Long Đình đã hơi buông lỏng tay của tôi ra, rồi tôi liền vươn tay bế Long Đằng, mà Long Đằng thấy tôi sẽ bế cậu bé, lập tức toét miệng cười, cực kỳ vui sướng dang tay về phía tôi, ngốc ngốc mà nói rằng: “Chị Tiểu Bạch ơi, em muốn về nhà với chị.”
Một câu nói của Long Đằng, làm cho Kiều Nhi tức giận tới mức xịt khỏi, nhảy từ trên người Hư xuống, dùng lực kéo Long Đằng đang được tôi bế, nói cậu bé đừng quậy phá nữa, nhanh đi về nhà với Cô Hoạch Điểu, nếu cậu bé không nghe lời, sau này đừng có chơi với cô bé nữa.
Tính cách Long Đằng lầm Iì, không thích nô đùa với người khác, người chơi cùng cậu bé chỉ có mình Kiều Nhi, Kiều Nhi lại nói lời này với Long Đằng, cậu bé lập tức cảm thấy tủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269074/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.