Chương trước
Chương sau
“Vậy lúc anh khó chịu tại sao không đến thăm tôi?” Tôi hỏi U Quân, lúc này anh ta nhẹ nhàng liếm vết thương của tôi. Máu thịt hở ra bên ngoài của tôi và đầu lưỡi của anh ta chạm vào nhau nảy sinh một cảm giác đau nhói, khiến tôi thiếu chút nữa muốn đấy anh ta ra.
U Quân không trả lời câu hỏi này của tôi, hoặc giả chính anh ta cũng không biết nên trả lời như thế nào. Ở trong lòng anh ta, tôi đã sai, thì chỉ có tôi nhún nhường anh ta, anh ta mới có thể đối xử tốt với tôi. Lúc tôi thật vất vả mới có thể nhận sai với anh ta, anh ta cũng không thể nói mấy câu tạt nước lạnh.
U Quân không muốn trả lời tôi, tôi cũng không tra hỏi. Lúc anh ta giúp tôi làm sạch vết thương, tôi cũng kêu đau không dứt. U Quân không ngại phiền, không ngừng dỗ dành tôi nói một lát nữa sẽ khỏe thôi.
Nhìn dáng vẻ kiên nhẫn của U Quân, mái tóc dài từ trên trán anh ta dịu dàng rủ xuống, rơi vào trên người tôi, lúc lướt nhẹ qua, mềm mại như tơ.
Tôi nghĩ, trên thế giới này, người có thể xem tôi là duy nhất, chỉ sợ cũng chỉ có một mình U Quân. Một người sống trên đời, có thế yêu rất nhiều người, cũng có thể có rất nhiều tình bạn, Liễu Long Đình có người nhà của anh, Phượng Tố Thiên và Lạc Thần bọn họ cũng sống nhờ vào nhau. Nhưng mà U Quân, người duy nhất anh ta có cảm tình, cũng chỉ có tôi mà thôi, anh ta không có bạn bè, cũng không có bất kỳ người thân nào, ngoan cường mà lại cô độc sống trên thế gian này.
Thế nhưng, tôi không phải thánh mẫu, hơn nữa mỗi một chuyện mà U Quân làm với tôi, cũng khiến tôi tích lũy từng chút từng chút oán hận đối với anh ta. Thiên hạ này quá lớn, dã tâm của anh ta cũng quá lớn. Nếu như anh ta đem lòng yêu tôi đặt lên trên thiên hạ chúng sinh, đối xử với tôi bình thường một chút, e là hôm nay khe hở giữa tôi và anh ta cũng sẽ không rạn nứt đến mức không thể hàn gắn lại được.
Lần này tôi trở lại một cách đàng hoàng, U Quân cũng sẽ không ngây thơ cho rằng tôi thật sự đã tuyệt vọng đối với anh ta. Chẳng qua là chúng tôi đều lựa chọn không chọc thủng lớp giấy mỏng này, một khi chọc qua rồi, anh ta sẽ dùng cách thức còn hung ác hơn để đối xử với tôi, mà tôi cũng không đạt được mục đích mình muốn. Nếu như anh ta đã không muốn chọc phá, chỉ cần có lợi đối với tôi, cơ bản tôi cũng sẽ không so đo với anh ta.
Sau khi vết thương của tôi được U Quân chữa khỏi, U Quân lại phủ quần áo lên trên người tôi, không nói gì với tôi nữa. Có thể là giữa chúng tôi, ngày hôm nay đã đi đến nước này, nói cái gì đi nữa thì cũng đều giả dối cả. Nhưng mà U Quân cũng không biết rõ tôi có ý đồ gì xấu đối với anh ta, còn hoàn toàn dung túng tôi, vì vậy lúc tôi đang suy nghĩ rốt cuộc mình nên nói cái gì, U Quân liền hỏi tôi: “Ban nãy lúc em còn chưa đến, có tiên binh bẩm báo với tôi, nói vừa rồi em đã âm thầm gặp mặt Lạc Thần và Nam Hải Long Vương. Vừa nói ánh mắt anh vừa nhìn chằm chằm vào mắt tôi, giọng điệu không rõ ý tứ nói: “Nói tới thì bọn họ là thuộc hạ thân thiết của em, tôi còn nghe nói rất nhiều chuyện đều là do Lạc Thần giúp em xử lý. Tôi tới lâu như vậy cũng chưa gặp lại bọn họ, hay là tôi tìm thời gian, gọi bọn họ tới trong cung, chúng ta cùng nhau ngắm hoa tâm sự một chút, cũng như là để tăng thêm tình cảm giữa tôi và bọn họ.”
Khi U Quân nói lời này, trong lòng tôi nhất thời trầm xuống. Sở dĩ tôi không để cho Lạc Thần và Long Nhi tiếp xúc với U Quân, cũng là bởi vì không muốn hai bên có lui tới quá nhiều. U Quân vui giận thất thường, hung ác thành tính, cộng thêm bây giờ Lạc Thần và Long Nhi đã bị tôi sai phái đi chuẩn bị giết U Quân. Nếu như lúc này để cho U Quân gặp bọn họ, tâm tư U Quân thận trọng kỹ tính, kế hoạch của chúng tôi rất có thể chưa có cách nào thực hiện được thì đã bị U Quân tra xét ra được mất rồi!
Vì vậy lúc U Quân nói đến Lạc Thần và Long Nhi, tôi thể hiện một mặt không vui đưa ngón trỏ mập mờ khẽ điểm một cái lên trên chóp mũi cao thẳng của U Quân, nói với anh ta: “Tôi bị anh nhốt ở trong thiên lao, anh không cho phép ai gặp tôi, một mình tôi tủi thân hoảng hốt, muốn tìm bọn họ phàn nàn anh cũng không được sao? Hơn nữa tôi cũng chỉ tìm hai người bọn họ, nhưng còn anh thì sao, anh lại đi tìm một đống vũ nữ chơi cùng. Nếu không phải Liễu Liệt Vân chạy tới nói với tôi, tôi thật sự cho rằng anh đối với tôi là thật lòng, không ngờ anh cũng giống với đám đàn ông ngoài kia.”
“Vậy là em không vui sao?” U Quân hỏi tôi.
“Tôi đương nhiên không vui. Nếu như tôi giam anh lại, tìm một đống đàn ông phục vụ tôi làm chuyện đó, anh có vui không? Tôi cảm giác cái nón xanh trên đầu cũng sắp đè chết mình rồi!”
U Quân tìm nhiều đàn bà như vậy, đơn giản chính là muốn khiến bản thân sa đọa, cũng giống như ban đầu tôi cam tâm tình nguyện làm lần đầu tiên cùng với anh ta, chỉ là muốn trả thù Liễu Long Đình, chứng minh cho Liễu Long Đình thấy rằng không phải tôi không cùng anh thì không được, mà U Quân cũng vì để cho tôi biết anh ta cũng không phải chỉ có mình tôi. Trừ nguyên nhân này, tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì khác đáng để anh ta làm như vậy.
Nhưng mà sau khi tôi chất vấn U Quân, U Quân cũng không giải thích với tôi, mà trực tiếp nhận sai: “Được được được, đều do tôi sai rồi, em muốn tôi bồi thường cái gì? Em muốn cái gì, tôi sẽ cho em cái đó.’’
Mặc dù nhân phẩm của U Quân không ra gì, nhưng mà anh ta không có thói quen nói ra thì nuốt lời, vì vậy sau khi anh ta nói xong câu này, tôi ngồi ngay trên người U Quân, đưa tay khoác lên cổ anh ta, nhìn gương mặt anh ta, sau đó nhẹ nhàng vén mái tóc dài của U Quân ra hai bên mang tai, nói: “Tôi muốn anh chứng minh rằng, tôi là duy nhất của anh.”
Sau khi nói xong lời này, tôi chạm nhẹ một cái vào lỗ tai U Quân, sau đó dùng răng cắn lỗ tai anh ta.
Đây không phải lần đầu tiên tôi và U Quân tiếp xúc, thời điểm tôi cắn vào da thịt nhẵn nhụi của anh ta, tôi có thể hơi cảm giác được cơ thể anh ta run nhẹ, sau đó bỗng nhiên anh ta chợt đứng dậy, vác tôi lên trên vai, sau đó nói: “Em muốn tôi chứng minh thế nào cũng được.”
Vừa nói vừa mang theo tôi đi vào trong tẩm cung.
Có lúc tôi phát hiện ra bản thân tôi rất ti tiện, một bên hận mình không thể bảo vệ mình khi bị U Quân tuỳ ý làm nhục, nhưng một bên lại vì mục đích của bản thân mà dâng hiến cho U Quân. Tôi sớm đã không phải cô gái trong trắng gì cả, nhưng cũng không phải người đàn bà dâm đãng gì. Tôi đã sớm không có tư cách nói chuyện tình yêu với người khác, cũng không muốn người khác yêu tôi nữa. Điều tôi muốn làm bây giờ, chỉ là muốn khiến cho U Quân chết sớm một chút, còn tôi thì được tự do, toàn bộ thiên đình thì được yên ổn.
Tất cả mọi chuyện, tôi đã sắp xếp Lạc Thần và Long Nhi đi làm, chỉ cần trước khi thịnh yến bàn đào bắt đầu, U Quân không gây trở ngại từ bên trong, kế hoạch của chúng tôi sẽ có thể tiến hành thuận lợi.
Từ khi tôi trở lại gặp U Quân, tôi bắt đầu quấn lấy anh ta. Ngoại trừ lúc làm chuyện người lớn, anh ta đi đâu tôi cũng dính theo, không để cho anh ta gặp được bất kỳ người nào, luôn luôn chú ý phân thân trong cơ thể anh ta. Bây giờ pháp lực của tôi không hề nông cạn chút nào, cảm ứng được mấy cái vong hồn tất cả đều đang lơ lửng ở trong thân thể anh ta. Thà nói là lơ lửng, chi bằng nói là bị U Quân trói buộc. Bởi vì vong hồn của anh em U Quân, có thể khiến tu vi của anh ta trực tiếp thăng lên mười ngàn năm nữa.
Trước khi bắt đầu buổi tiệc bàn đào, đối với U Quân có thể nói bao nhiêu lời tốt đẹp tôi liền nói bấy nhiêu, có thể nói ngon nói ngọt như thế nào tôi liền nói thế ấy. Mà toàn bộ thời gian tôi dây dưa, cho dù U Quân cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng dưới sự dây dưa của tôi anh ta cũng chỉ theo ý tôi mà không hỏi quá nhiều. Hơn nữa chính anh ta cũng mê muội nhục dục. Trong mấy ngày qua, chỉ cần tôi không cự tuyệt, anh ta liền ăn hết những đan dược bổ sung về phương diện đó mà trước kia các vũ nữ đã chuẩn bị cho anh ta, mỗi lần cũng là chờ anh ta tự bản thân mệt mỏi hết sức thì mới bỏ qua.
Loại sa đoạ này khiến cho tôi cảm thấy sự chán ghét của tôi đối với anh ta càng lúc càng sâu, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ say mê của anh ta, tôi càng thêm trông chờ buổi tiệc bàn đào ngày đó nhanh đến. Nhưng mà đây cũng không phải là một chuyện xấu, vì như vậy thì trừ cơ thể của tôi, U Quân cũng sẽ không có cơ hội xen vào những chuyện khác.
Tròn một tháng, thời gian trôi qua thật nhanh, rốt cuộc cũng đến ngày tổ chức tiệc. Thiên định vốn có chút vắng lặng lạnh lẽo trở nên náo nhiệt. Thiên hạ ở trên trời, tất cả các tiên quan ở giữa không trung cũng lên thiên đình dự tiệc. Tình cảnh náo nhiệt giống như khi tôi ăn tết ở dưới nhân gian.
Mấy ngày trước lúc tôi đang dây dưa cùng với U Quân, từng nói với anh ta tôi đã dặn dò Vương Mẫu lên trên thiên đình chuẩn bị tiệc bàn đào, U Quân không hề nghĩ ngợi mà đã đồng ý ngay lập tức. Sáng sớm hôm nay, có cung nữ đi vào tẩm cung thông báo, nói là Vương mẫu từ Dao Trì của Nhất Trùng Thiên đã lên đến đây, muốn ra mắt tôi và U Quân.
U Quân xuống khỏi người tôi, thấy tôi muốn rời giường rửa mặt chải đầu trang điểm, từ sau lưng anh ta đưa tay vòng qua hông ôm lấy tôi, nói: “Khoan hãy đi, để tôi ôm em một lát nữa rồi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.