Tay của tôi ở trong tay của U Quân, sau khi tôi nói xong câu này, anh ta đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay tôi, giống như đã nói đến chỗ đau đớn nào vậy, nhưng mà sau khi anh ta nắm chặt lấy bàn tay tôi một lát, thì cũng dần dần thả lỏng ra, cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà nói với tôi rằng: “Nếu như người mang thai là em, thì e rằng cả đời này của tôi cũng không có điều gì để hối tiếc nữa rồi.”
Có lẽ là U Quân đã từ bỏ tôi, hoặc là anh ta đã không còn chấp niệm bắt tôi phải sinh con cho anh ta nữa rồi, từ sau khi tôi và Liễu Liệt Vân hoán đổi thân phận với nhau, cho dù là anh ta đã biết hết sự thật bên trong, cũng không nhắc đến chuyện của đứa con nữa, đến cả mỗi khi chúng tôi làm xong, đều là do anh ta đích thân dọn dẹp đống lộn xộn, đều không cần tôi phải ra tay.
Tôi không thể đi suy nghĩ U Quân anh ta nghĩ thế nào, nhưng mà đối với tôi mà nói, anh ta như vậy thì tôi cũng lười nghĩ cách để ngăn cản anh ta, nhưng mà sau khi U Quân nói những lời này với tôi, tay của anh ta ôm lấy eo của tôi, nhẹ nhàng nói với tôi rằng: “Em cần phải mập lên sớm một tí, nếu không thì tôi ôm em sẽ không thỏa mái rồi.”
Thỏa mái mà anh ta nói ở đây, tôi đương nhiên là biết có ý gì, quay đầu lại nhìn anh ta một chút, trong mắt không có một chút biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269057/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.