Chương trước
Chương sau
Tôi nghĩ từ trước đến nay tôi đã giúp Liễu Liệt Vân nhiều như vậy, nhưng nếu tôi không nhân cơ hội này để thoát khỏi U Quân lần này thì chỉ sợ rằng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội trốn thoát nữa. Tôi cầm thanh kiếm trong tay, Liễu Liệt Vân căn bản không phải là đối thủ của tôi, chưa đầy vài hiệp, cô ta đã bị tôi đánh cho thâm tím toàn thân, thế mà tôi vẫn còn ra tay nhẹ nhàng chán đấy, thế nhưng cô ta vẫn bám riết không tha tôi, còn ngoan độc dùng cái đuôi rắn khổng lồ của cô ta quấn lấy tôi, nếu như tôi muốn đi được thì phải giết chết cô ta!
Cô ta lại là chị gái của Long Đình, làm sao tôi có thể giết cô ta được chứ! Tôi đối phó với cô ta như thế này đã nể nang hết sức rồi. Khi tôi không muốn giết cô ta thì hết lần này đến lần khác Liễu Liệt Vân kéo tôi rơi vào hố sâu tuyệt vọng, tôi đã hét lên với Liễu Liệt Vân bảo cô ta rằng hãy để tôi đi, không phải cô ta chỉ là con rối của U Quân thôi sao, nếu tôi không đi được nữa thì sau này tôi sẽ chết trong tay U Quân mất!
Khi Liễu Liệt Vận chiến đấu với tôi thì tôi với cô ta đã đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy rồi, mặc dù tôi đã cố khuyên cô ta hãy buông tha cho tôi, nếu không tôi sẽ chết. Ấy thế mà cô ta không hề có ý định tha cho tôi, còn trả lời thế này: “Chết được là hay nhất, còn sống là còn đau khổ. Bây giờ U Quân cần cô như vậy, nếu như cô đi rồi thì U Quân sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được nguyện vọng của anh ấy nữa!”
Nghe Liễu Liệt Vân nói câu này, tôi gần như phát điên lên, vừa tránh cái đuôi rắn đang không ngừng quấn lấy mình của cô ta, vừa chửi Liễu Liệt Vân: “Cô điên rồi à? Mong muốn của anh ta là tự tìm lấy cái chết. Lẽ nào cô định chết chung với anh ta sao?”
“Tôi bằng lòng!” Liễu Liệt Vân bình tĩnh trả lời, còn thanh kiếm trong tay tôi trong lúc tránh cô ta đã vô tình cắm vào chiếc đuôi rắn khổng lồ của cô ta.
Máu từ trên tay chảy dọc từ thanh kiếm xuống tay tôi, tuôn không ngừng, mà đúng lúc này, có hai tiếng vỗ tay đột nhiên từ trong ngục thất truyền đến: “Anh không nghĩ là trong lúc anh đi vắng, mà hai vị phu nhân lại vì anh mà đánh nhau như vậy.”
Những lời như vậy khiến tôi ghê tởm muốn chết. Tôi quay đầu lại, nhìn vào chỗ phát ra giọng nói, tôi thấy U Quân mặc một bộ đồ đen xì bước ra khỏi nhà tù tối tăm. Mỗi bước anh ta đi thì ánh sáng phía sau anh ta đều tối sầm lại. Cuối cùng anh ta cũng xuất hiện cách chúng tôi không xa, mái tóc đen như mực và chiếc áo choàng đen phía sau hợp lại, bộ bóng đêm u ám, chỉ có một khuôn mặt thoắt ẩn thoắt hiện của anh ta xuất hiện trong bóng tối.
U Quân đã xuất hiện như thế này rồi, nếu tôi còn không rời đi thì tôi thực sự không còn cơ hội chạy nữa, vì vậy tôi không nể nang gì Liễu Liệt Vân nữa, chờ đến lúc cô ta nới lỏng thanh kiếm do tôi cọ vào cái đuôi khổng lồ của cô ta, lợi dụng Liễu Liệt Vân đang nhìn U Quân mà buông lỏng cảnh giác với tôi, tôi bèn thoát khỏi cái đuôi rắn của cô ta và bay về phía bầu trời rộng lớn bên ngoài nhà tù, trong khi đó, Liễu Liệt Vân phía sau tôi ngay sau khi tôi bay ra ngoài thì cô ta gục ngã xuống đất.
Tôi không có thời giờ để xem cô ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện tôi lo lắng nhất vẫn xảy ra. Khi tôi còn chưa đi bao xa thì một vài thứ như hai chiếc vòng da thịt quấn lấy tôi. Lúc tôi đang bay cố về phía trước thì chúng đã quấn lấy eo tôi, còn quấn cả tay, chân và cổ tôi, tóm lấy cả người tôi lôi tôi về.
Một luồng mùi hắc ám chỉ có trên cơ thể U Quân lập tức xộc đến mũi của tôi, tôi liền bị mấy cái vòi hắc ám kia kéo vào trong lòng của U Quân, lúc này vòng tay ôm của U Quân không còn bằng phẳng như trước nữa mà căng phồng lên. Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy cái đầu xinh đẹp của U Quân, cái đầu như vậy mà lại đang mọc trên thân một con quái vật khổng lồ to lớn. Cả thân hình con quái vật này đều đen thùi lùi, thô ráp đầy mụn, tuy có tay và chân như người nhưng đằng sau đó là những chiếc nanh và móng vuốt mọc sắc bên thò ra, mà hiện giờ, tôi đang bị chúng quấn chặt lấy!
Đã lâu lầm rồi U Quân mới để lộ nguyên hình của anh ta trước mặt tôi. Bây giờ anh ta đã trói chặt tôi vào người anh ta, khối não của anh ta ngay lập tức vươn dài ra và áp sát vào tai tôi, giọng nói của anh ta vừa trầm vừa rất mê: “Em đã đánh trọng thương hoàng hậu của tôi, một lời xin lỗi cũng không có mà đã rời đi rồi sao?”
Đây là lần đầu tiên U Quân thừa nhận với tôi rằng Liễu Liệt Vân là vợ của anh ta, nhưng cứ coi như anh ta thừa nhận đi thì giọng điệu của anh ta vẫn có vẻ hơi châm chọc, còn Liễu Liệt Vân lúc này đã cạn kiệt sức lực, đang nằm rạp trên mặt đất. Sau khi quay trở lại cơ thể ban đầu, cô ta kéo lê thân thể đầy vết máu, cũng không chán ghét U Quân lúc này đang xấu xí đến cỡ nào, khó khăn quỳ xuống trước mặt U Quân, nói với U Quân: “Hồi bẩm bệ hạ, thần thiếp đã làm theo ý của người giữ chân Nữ Hi lại. Thần thiếp chỉ hy vọng bệ hạ có thể nhìn thấy sự tốt đẹp của thần thiếp, biết rằng thần thiếp vì người mà có thể làm bất cứ điều gì.’’
Khi tôi nghe Liễu Liệt Vân nói mấy câu này, nước mắt tôi rơi xuống ngay lập tức. Tại Liễu Liệt Vân, cái con ả chết tiệt này, cô ta liệu có biết hay không, chỉ vì cô ta ngăn cản lại tôi mà không biết bao nhiêu người đằng sau phải chết nữa!
Lúc U Quân nghe thấy Liễu Liệt Vân nói như vậy thì anh ta ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Liễu Liệt Vân, bởi vì bấy giờ mặt tôi bị những cái xúc tua xấu xí đó của U Quân dán vào mặt anh ta, cho nên tôi vẫn nghe rất rõ ràng thấy từ U Quân hừ lạnh một tiếng, tỏ ra rất khinh thường, nhưng anh ta vẫn tươi cười nói với Liễu Liệt Vân: “Cô không hổ là hoàng hậu của tôi. Cô cũng bị thương rồi, mau trở về dưỡng thương đi. Trận đấu giữa tôi với Nữ Hi còn một nửa chặng đường nữa thôi.”
Tôi đã cố gắng vùng vẫy hết sức để thoát khỏi của U Quân, nhưng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể tôi lúc này đã bị sức mạnh của U Quân triệt tiêu hết sạch, cho nên tôi hoàn toàn không thể sử dụng một chút pháp lực nào để chống chọi với anh ta.
Hơi thở tuyệt vọng một lần nữa bao trùm lấy tôi. Sau khi U Quân nói những lời quan tâm như vậy với cô ta thì Liễu Liệt Vân hết sức cảm tạ U Quân, từ từ đứng dậy và đi ra phía cổng nhà tù.
Liễu Liệt Vân còn chưa đi được bao xa thì U Quân đã vùi mặt vào cổ tôi, tham lam hít hà hơi thở trên cổ tôi, lúc này anh ta vẫn chưa hiện lại nguyên hình ban đầu, trên người vẫn còn có những chiếc xúc tu quấn chặt lấy chân và eo của tôi, tôi càng vùng vẫy thì chúng càng siết chặt tôi hơn, vừa vân vê ma sát siết chặt lấy quần áo tôi, mãi cho đến khi cơ thể tôi bị những xúc tu màu đen của U Quân quấn toàn thân không chừa chỗ hở nào. Cổ U Quân căng ra ngay lập tức, như thế đang kéo cục bột nhão ra, ngay lập tức quay lại trước mặt tôi, dụi dụi lên khuôn mặt của tôi, lúc anh ta nhìn thấy nước mắt còn đọng trên gương mặt tôi, anh ta còn hôn lên giọt nước mắt đó, sau đó nuốt giọt nước mắt đó vào trong miệng, rồi lại cúi đầu dán sát vào tai tôi thì thầm: “Hi Nhi, em có biết rằng tôi yêu em nhiều thế nào không, mỗi giây mỗi phút không được gặp em tôi đều nhớ em vô vàn, tôi nhớ em đến vô cùng, nhưng hà cớ tại sao em lại phản bội tôi, lẽ ra cái thai trong bụng của Liễu Liệt Vân là con của chúng ta, phải là con của chúng ta! Nhưng tại sao em lại lừa dối tôi như vậy? Tôi đối xử tốt với em như vậy, tại sao em không thể ngoan ngoãn ở bên tôi?”
Tôi biết làm sao anh ta có thể bỏ qua chuyện này được chứ, tôi để Liễu Liệt Vân biến thành người giống tôi để ngủ với anh ta, sau đó còn có con với anh ta, dỗ ngon dỗ ngọt anh ta. Bây giờ mọi chuyện bị bại lộ cả rồi, anh ta một lần nữa lại bị tôi đùa bỡn như vậy, làm sao anh ta có thể bỏ qua cho tôi được chứ?
Từ trước đến giờ, cho dù U Quân còn trong bộ dạng là một người bình thường tôi đã không thích anh ta rồi, chưa kể đến việc bây giờ anh ta đã trở thành một con quái vật khổng lồ thế này. Lúc này, tay chân tôi bị anh ta quấn chặt, cho dù tôi không thể trốn thoát được anh ta nhưng tôi sẽ nguyền rủa anh ta thật tàn nhẫn: “Bởi vì tôi không yêu anh, trong mắt tôi anh là đồ dơ bẩn, anh đi chết đi, cho dù có chết tôi cũng phải tìm tất cả mọi cách để có thể rời xa anh!”
Sau khi tôi nói xong những lời này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được những xúc tu của U Quân đang quấn quanh cơ thể tôi ngay lập tức siết chặt lấy tôi khủng khiếp, nhất thời chúng siết tôi đau đến mức đầu óc choáng váng, suýt nữa thì ngất đi.
“Em càng muốn đi thì tôi càng không tha cho em đi. Cho dù em có chết thì tôi cũng muốn em chết trong tay tôi!” U Quân nói xong liền quấn lấy cổ tôi, lập tức buông lỏng tôi ra, tay nắm tóc kéo đầu tôi ra sau, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, lúc này tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt anh ta đã nhanh chóng biến đổi thành một con yêu quái trước mặt tôi, đó là con yêu quái răng nanh hung tợn, mắt đỏ, miệng rộng, nó đang chuẩn bị cắn vào động mạch cổ của tôi, anh ta hung tợn cắn xuống cổ tôi, hút máu tôi, lúc này có thứ gì đó bóp vào đùi tôi, sau đó thì đột nhiên có thứ gì đó chui từ dưới lên trên vào bụng tôi, di chuyển như người, cảm giác buồn nôn này khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Máu ở cổ tôi không ngừng trào ra từ miệng của con quái vật này, chảy từ lưng tôi rơi xuống đất, mùi máu tươi lan tràn, đầu của tôi bị U Quân càng lúc càng bẻ ra sau, tôi nhìn thấy Liễu Liệt Vân, còn ngửi thấy mùi máu của tôi. Cô ta cũng không ngoảnh đầu lại, biến mất trong tầm mắt của tôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.