Cô Hoạch Điểu, chẳng phải trước đó đi theo Liễu Long Đình sao? Sao giờ lại ở chỗ của U Quân, mà cái con chim xấu xí đó, chẳng phải nó không thể nhìn thấu được nội tâm của tôi à? Giờ đột nhiên lại có thể nhìn thấu được rồi à? Hơn nữa, nó trải qua nhiều tai nạn ở thế gian như vậy mà còn chưa chết?
Thấy sắc mặt cứng ngắc của tôi, U Quân lại nở nụ cười, mấy ngón tay thon dài lột sạch vỏ khoai lang rồi thì đẩy nó tới bên miệng tôi, nói với tôi: “Anh làm em sợ hãi đến như vậy sao? Không quan trọng lắm, không sao đâu, em và Liễu Long Đình dây dưa lâu tới vậy, trong thời gian ngắn không thể quên được anh ta là chuyện bình thường mà. Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài, anh sẽ khiến em từ từ yêu anh, nhưng trước khi mà em yêu anh thì anh sẽ không dung túng em như vậy đâu, nếu không thì anh vĩnh viễn sẽ không đuổi kịp em.”
Tôi không nói gì, cũng không biết là nên nói gì ngay lúc này để đáp lại lời của U Quân. Cảm giác bị người khác ngả bài ngay trước mặt mình khiến trong lòng tôi cực kì lúng túng và khó xử. Nhìn thẳng vào mắt U Quân, thái độ của tôi cũng thay đổi từ cảm thấy không đáng kể ban nãy, bây giờ đã thành kính trọng. Lời nói của anh ta nhắc nhở tôi, cho dù là anh ta đối xử với tôi thế nào thì sự thông minh của anh ta không hề biến mất, muốn đối phó với anh ta, tôi phải chú ý mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1269004/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.