Chương trước
Chương sau
Tôi nhìn thật kỹ chiếc vòng cổ ở trong tay, những ngày tháng bên nhau với Liễu Long Đình hiện ngay ở trước mắt, thế nhưng mọi chuyện đã không thể nào quay lại được nữa, nếu như đã không thể quay về thì thứ kia còn tác dụng gì nữa?
Tôi nhìn chiếc vòng cổ thêm vài lần, sau đó dùng sức ném chiếc vòng cổ đi, quá khứ đã là quá khứ, tình cảm của chúng tôi không thể quay về như trước đây được nữa.
Cũng không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi lời nói của Liễu Liệt Vân hay không, mà kể từ khi cô ấy rời đi, không hiểu vì sao trong lòng tôi vẫn nóng như lửa đốt, tôi cảm thấy mình cứ như một con ngốc bị đùa giỡn vậy, tất cả đều là kế hoạch do bọn họ bày ra, còn tôi thì cứ như một con thiêu thân bị dụ dỗ lao vào lửa.
Đúng lúc này, đột nhiên trong bụng tôi có động tĩnh gì đó rất nhỏ khiến cho tôi như bừng tỉnh trong cơn suy nghĩ, khi tôi lấy tay vuốt ve bụng của mình thì dường như tôi mới nhớ ra trong bụng của tôi có đứa nhỏ của Liễu Long Đình. Suốt mấy ngày nay tôi chỉ bận tập trung đi giải quyết chuyện giữa tôi và Liễu Long Đình mà quên mất trong bụng của tôi còn có sự xuất hiện của đứa nhỏ, hiện tại đã tỉnh táo lại, lúc tôi vuốt ve bụng có chút nhớ mong, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng buồn bã, mọi người đều không thay đổi, ai cũng có cuộc sống mới, chỉ có tôi là không cứu được bản thân mình mà thôi.
Đến buổi chiều, Phượng Tố Thiên được phái đi Thiên đình để hỗ trợ Thiên đế xử lý công việc đã trở lại. Kể từ khi anh ta được phái đi thiên đình, mấy ngày qua rất ít khi trở về.
Khi anh ta trở về, như thể đã lâu lắm không đi thăm bà con họ hàng vậy, trở về nói một đống chuyện ở trên thiên đình, nào là cây đào tiên ở trên thiên đình đã chín, cho nên anh ta mang về cho tôi nếm thử.
Nhìn thấy anh ta mang theo mấy cái túi lớn chứa đào, tôi nói với anh ta không phải tôi cũng chưa từng nếm qua đào tiên, có gì hiếm lạ đâu? Sau đó, anh ta nói là muốn mang về nếm thử, nhìn anh ta thế này xem ra là hái hết đào ở trong vườn đào của Vương Mẫu trên thiên đình rồi!
Vốn dĩ tâm trạng của tôi vẫn không được tốt lắm, nhưng sau khi nhìn thấy Phượng Tố Thiên quả thật tâm trạng cũng có chút tốt lên, vì thế tôi liền hỏi anh ta mấy ngày đi thiên đình ra sao rồi? Gần đây Thiên đế có động tĩnh gì không?
Phượng Tố Thiên thấy anh ta đến được một lúc mà tôi lại chỉ hỏi về công việc của anh ta, cho nên liền bụm miệng nói tôi không quan tâm đến anh ta, ngoại trừ hỏi về công việc của anh ta mà cũng không hỏi han gì đến chuyện mấy ngày nay anh ta rời khỏi tôi có tốt hay không.
Cũng may hiện tại tính cách của tôi cũng đã thay đổi nhiều hơn so với trước đây, nếu như trước đây mà Phượng Tố Thiên dám nói với tôi như vậy thì tôi sẽ đánh anh ta ngay cả khi không biết ba mẹ của anh ta là ai, thế nhưng nghĩ lại Phượng Tố Thiên cũng chỉ vì quan tâm và lo lắng cho tôi, hơn nữa ngoài anh ta ra, tôi cũng không còn người nào đáng tin tưởng nữa, vì thế tôi liền xoa xoa đầu anh ta, rồi nói: “Vậy anh ở trên thiên đình có tốt hay không? Có tốt hay không hả Phượng Hoàng con?”
Khi tôi nói như vậy với Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên ngay lập tức cúi xuống tấm thảm trước mặt tôi, ngả vào vòng tay tôi và nói với tôi: “Tốt, đương nhiên là tốt lắm, chỉ cần nghĩ đây là việc mà chủ nhân tự tay giao cho tôi thì trong lòng tôi đã vui lắm rồi.”
Tôi định kéo Phượng Tố Thiên xuống rồi mắng anh ta một câu, thế nhưng hiện tại khi Phượng Tố Thiên gối đầu lên người tôi, điều này khiến tôi nhớ lại lúc trước khi bản thân còn ở trên Cửu Trùng Thiên, anh ta cũng gối đầu trên người tôi như vậy, khi đó trên Cửu Trùng Thiên rất yên tĩnh và nhàn nhã, Phượng Tố Thiên cũng nằm như vậy, chúng tôi cùng nhau đợi chờ thời gian trôi qua, không cần bất cứ thứ gì, cũng không cần phải đi làm bất cứ chuyện gì.
Tay của tôi khẽ xoa lên mái tóc của Phượng Tố Thiên, trước đây mái tóc của anh ta đen nhánh, thế nhưng kể từ sau khi tóc của anh ta chuyển sang màu trắng thì không còn thấy trở về màu đen nữa, thế nhưng khi tóc của anh ta màu trắng như thế này khiến cho anh ta trở nên yêu mị hơn hẳn. Khi tay của tôi sờ lên mái tóc của Phượng Tố Thiên thì Phượng Tố Thiên liền đưa tay tháo dây buộc tóc ở trên đầu ra liền lộ ra gương mặt ngây ngô, tùy ý để tôi xoa đầu của anh ta.
'’Tố Thiên, hiện tại anh đang rất vui vẻ sao?” Tôi thật lòng hỏi Phượng Tố Thiên một câu.
Phượng Tố Thiên cũng không ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẫn thản nhiên gối đầu trên đùi tôi như trước, một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, thổi bay mái tóc trắng của anh ta, sắc trời bên ngoài khá tốt, trời nắng đẹp.
“Chỉ cần có thể ở bên cạnh chủ nhân thì cho dù phải làm gì đi nữa tôi cũng cảm thấy vui vẻ.” Nói xong, anh ta mới nhớ ra tôi vừa mới hỏi gì nên trả lời: “Gần đây Thiên đế có chuyện phiền lòng, có lẽ là cảm giác được chủ nhân muốn đối phó với ông ta cho nên làm bất cứ chuyện gì cũng rất cẩn thận, cũng không để cho chúng ta bắt được nhược điểm gì.”
“Vậy thì ngoài chuyện này ra, ông ta có hành động gì khác không?”
Phượng Tố Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó tiếp tục nói với tôi: “Cách đây không lâu, tôi thấy người của phủ Tinh Quân tới gặp Thiên đế, hình như là người của Liễu Long Đình thì phải, thế nhưng khi vào bên trong nói chuyện gì đó thì tôi không rõ, thế nhưng chỉ một lúc sau đã thấy người đó nhanh chóng rời đi.”
Liễu Long Đình đã đồng ý rằng anh ấy sẽ giúp tôi giết Thiên đế, xem ra hiện tại không phải anh ấy định ra tay đấy chứ?
Thế nhưng muốn giết Thiên đế cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa thực lực hiện tại của Liễu Long Đình cũng không mạnh được như Thiên đế, vì thế có thể giết được ông ta hay không cũng là một vấn đề lớn.
“Nếu sau này tôi không còn ở Cửu Trùng Thiên nữa thì anh có còn muốn đi theo tôi nữa không?” Khi tôi hỏi Phượng Tố Thiên về vấn đề này, đột nhiên cảm thấy mình có chút ích kỷ, định rút lại lời nói, thế nhưng Phượng Tố Thiên vẫn trả lời tôi: “Vậy ngài muốn đi đâu?”
Nói xong anh ta liền ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái.
Tôi nhìn Phượng Tố Thiên, bỗng nhiên đến bản thân mình hiện tại, sớm đã không còn được tự do nữa thì có thể đi đâu được cơ chứ? Thế nhưng Phượng Tố Thiên thấy tôi mãi chẳng nói gì, vì thế mà anh ta cũng không hỏi nữa, mà nói với tôi: “Ngài đi đâu thì tôi đi theo đó, cho dù một ngày nào đó xảy ra chuyện thì tôi cũng muốn ở bên ngài.”
Lúc Phượng Tố Thiên nói ra lời này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng cảm động, cúi đầu ôm Phượng Tố Thiên vào trong lòng, không biết nên làm sao đành nói với anh ta: “Tôi sẽ không đi đâu hết, sau này chúng ta sẽ cùng nhau ở lại Cửu Trùng Thiên này.”
Dù sao thì hiện tại tôi cũng không còn lựa chọn nào khác nữa, tôi cũng sẽ không hèn mọn cầu xin U Quân thả tôi đi nữa, ở cái thế giới, chỉ khi chính bản thân mình trở nên mạnh mẽ thật sự thì mới có thể to gan đi làm bất cứ chuyện gì mình muốn.
Sau khi tôi vừa nói xong, đầu của Phượng Tố Thiên lại càng áp sát vào trong lồng ngực của tôi hơn, nhìn thấy Phượng Tố Thiên như vậy tôi mới nghĩ ra vì sao có nhiều chó mèo đến vậy, mặc dù dáng vẻ của Phượng Tố Thiên trông như thế này, do lúc trước tôi cũng nhìn thấy anh ta trông như phượng hoàng nên mới để anh ta làm thần thú sủng vật của mình, điều này bỗng khiến tôi nhớ đến câu nói của người xưa về sủng vật đó là chỉ có con chó nhà bạn mới luôn ở bên cạnh mãi mãi không rời.
Nghĩ vậy, tôi cảm thấy có chút buồn cười, thế nhưng lúc lấy tay ra khỏi đầu của Phượng Tố Thiên, tối thấy có hai sợi tóc trắng mắc giữa ngón tay, tôi liền đưa sợi tóc trắng cho Phượng Tố Thiên, rồi ngượng ngùng nói với anh ta rằng tôi làm đứt hai sợi tóc trắng của anh ta.
Phượng Tố Thiên vừa nhìn thấy trong tay của tôi vẫn còn nắm lấy tóc của anh ta thì anh ta liền giẫy ra khỏi người tôi, một tay nắm lấy mái tóc ở trong lồng ngực của tôi rút về, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt kinh sợ, rồi gào to với tôi nói sau này không cho tôi sờ anh ta, còn sờ nữa sẽ thành phượng hoàng hói mất.
Nhìn thấy dáng vẻ của Phượng Tố Thiên như thế, tôi không quan tâm còn hỏi lại anh ta một câu có thật vậy không?
Thấy tôi hỏi như vậy, khí thế của Phượng Tố Thiên liền mềm đi, tiếp tục lại gần đùi của tôi, vẻ mặt bình tĩnh nhìn sinh tử, khiến trong lòng tôi cũng cảm thấy vui vẻ một chút.
Phượng Tố Thiên ngồi ở trong cung trò chuyện với tôi một lúc lâu, lúc U Quân trở về thì anh ta mới đi, tôi không muốn để cho Phượng Tố Thiên có tiếp xúc quá nhiều với U Quân, càng tiếp xúc nhiều thì càng dễ gây rắc rối. Hơn nữa vốn dĩ U Quân muốn nói chuyện với Phượng Tố Thiên, thấy tôi lo lắng bảo Phượng Tố Thiên đi rồi thì anh ta cười với vẻ giễu cợt, cũng không biết là đang đùa giỡn hay nói thật, giọng điệu của anh ta nửa thật nửa giả hỏi tôi: “Sao em lại bảo Phượng Tố Thiên đi nhanh vậy, hay là em nhân lúc anh không ở nhà lại vụng trộm với người đàn ông khác đấy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.