Âm thanh này đột nhiên truyền tới bên tai tôi, khiến lòng tôi hốt hoảng, nhanh chóng xoá đi vân kính nhìn lén phàm trần, rồi quay đầu ra phía sau, thật sự không cần phải đoán, tôi biết ngay là U Quân.
“Anh không phải đang ở cùng với Liễu Liệt Vân sao? Sao lại về đây?”
Lúc này U Quân ở phía sau tôi, anh ta đột nhiên xuất hiện vào lúc tôi khó khăn nhất, để anh ta thấy dáng vẻ vô cùng yếu đuối của tôi như vậy khiến tôi thấy rất xấu hổ, thế là lấy tay anh gạt khỏi mặt tôi, tự tôi lau nước mắt. E là tôi như vậy chắc cũng là vị thiên thần đầu tiên rơi nước mắt trong lịch sử. Dù gì thần cũng có tu vi hàng ngàn năm mới có thể thành thần, họ sớm đã nhìn thấu thất tình lục dục, cho nên hình như cũng sẽ không để chuyện rơi nước mắt như vầy xảy ra.
“Anh sợ em cô đơn nên về đây thăm em.” U Quân nói rất tự nhiên. Hơn nữa lúc nói câu này, anh ta ôm lấy eo tôi, để tôi ngồi lên đùi anh ta.
“Vậy Liễu Liệt Vân phải tính sao? Hôm nay là đại lễ phong chức của cô ấy, anh không ở bên cạnh cô ấy. Anh mau về đi, đừng vì tôi mà anh bị hiểu lầm.”
Tôi nói xong thì muốn đứng dậy thoát khỏi người của U Quân, hối anh ta mau chóng đi về. Dù gì anh ta có bên cạnh hay không, tôi cơ bản cũng không quan tâm. Anh ta không bên cạnh thì ngược lại tôi thấy tự do, muốn làm gì thì làm, muốn thổ lộ tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268995/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.