Chương trước
Chương sau
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy Liễu Liệt Vân nói chuyện hung tợn với tôi như vậy, nếu là lúc trước, nói không chừng trong lòng tôi sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi vì tôn chỉ của tiên gia mặc dù đều là tu luyện giúp đỡ người mới có thể thành tiền, nhưng nếu họ hung dữ lên thì cũng không phải là người hiền lành, chuyện cả gia đình bị trả thù và bị giết chết hết vì đã chọc tức tiên gia trước đây, tôi cũng không phải chưa từng được chứng kiến qua, nhưng việc đến nước này, tôi còn gì chưa trải qua chứ? Lời nói của Liễu Liệt Vân, đã không có bất kỳ tác dụng nào với tôi cả.
“Bản thân em vốn chưa bao giờ nghĩ đến muốn sống lại, là Liễu Long Đình đã lấy người nhà họ Liễu các người cho, nên chị có thể lấy đi bất cứ lúc nào cũng được, em vốn không muốn lấy chút nào, nhưng chị cũng đừng quên rằng, trong bụng của em đang mang đứa con của Liễu Long Đình, nếu chỉ còn muốn để lại thế hệ sau cho nhà họ Liễu các người thì tốt nhất đợi đến khi em sinh đứa bé này ra mới giết em, bằng không thì nhà của chị thực sự sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”
Lời nói của tôi rất tàn nhẫn, Liễu Liệt Vân đã muốn giết tôi thì cho dù tôi có giằng xé tình cảm của cô ấy như thế nào, trong mắt của cô ấy, cũng chỉ là một lời ngụy biện đáng thương, chỉ cần tất cả mọi người đều sống lại, Liễu Long Đình cũng đã chết rồi, tôi đối với cái thế giới này, cũng không còn sự lưu luyến mãnh liệt nào khác nữa, sống hay chết, hoàn toàn không có sự khác biệt gì cả.
Liễu Liệt Vân e rằng ban đầu chỉ muốn dọa tôi, muốn tôi thừa nhận mọi thứ đều là lỗi của tôi, nhưng thấy tôi hoàn toàn không có chút gì là cúi đầu nhận lỗi cả, và giọng điệu cũng chả sao cả, sức mạnh của cô ấy không bằng tôi, nếu muốn giết tôi khi tôi không đồng ý thì cô ấy cũng không thể làm gì khác, vì vậy, sau khi tôi nói xong những lời này, vẻ mặt lại trở nên đau thương, cúi đầu ôm lấy cái xác của Long Đằng, khẽ nức nở.
Kiều Nhi ở bên cạnh nhìn lấy dáng vẻ bình tĩnh của tôi, lại nhìn Liễu Liệt Vân đang đau lòng bật khóc, lúc trước cô bé có anh có chị, được mọi người nuông chiều, mà bây giờ chỉ còn lại cô bé và chị hai sống dựa vào nhau, địa vị và thân phận hiển nhiên là khác xa lúc trước, ở núi Trường Bạch này, cuộc sống về sau cũng sẽ không dễ dàng, nhưng dù sao thì Kiều Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, sự hiểu biết và thấu đạo về tình thân chưa lớn bằng Liễu Liệt Vân, cộng thêm việc Kiều Nhi thông minh, lúc này cô bé không có khóc lóc thảm thiết như Liễu Liệt Vân, mặc dù cũng đau lòng, nhưng vẫn nắm lấy tay của tôi và nói:
“Chị Tiểu Tô, sức mạnh của chị có phải đã trở nên rất mạnh không, sau này có thể bảo vệ em với chị hai không? Giờ đây anh cả, anh ba và Long Đằng đã không còn nữa, những con yêu quái khác trong núi sẽ bắt nạt em và chị hai đấy.”
Lời nói này của Kiều Nhi, khiến cho tôi mềm lòng, quả thực là tôi có lỗi với họ, tôi cũng không muốn khiến cho nhà họ Liễu tan cửa nát nhà, nhưng chuyện đời vô thường, nếu Liễu Long Đình cuối cùng không phải chết thay tôi, e rằng Liễu Liệt Vân cũng sẽ không đau lòng buồn bã như vậy, nhưng khi Liễu Long Đình thay tôi chết, anh ấy không nghĩ rằng mình vẫn còn người nhà phải chăm sóc sao? Anh ấy chết rồi thì đầu xuôi đuôi lọt, khiến người nhà của anh ấy phải làm như thế nào đây?
Nhưng bây giờ chuyện đã như vậy rồi, có nói gì cũng vô ích, ngay khi tôi định nói với Kiều Nhi rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ họ thì Liễu Liệt Vân liền kéo Kiều Nhi đến bên cạnh cô ấy, nói với Kiều Nhi rằng đừng cầu xin tôi, cái mạng này của tôi là do anh ba của cô bé đổi lấy, chỉ cần sau khi tôi sinh đứa bé trong bụng này ra thì giữa bọn tôi, từ nay về sau, tôi sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Liễu của họ cả!
Liễu Liệt Vân buồn rầu nói, ánh mắt lúc này của cô ấy nhìn lấy tôi, như thể đang trốn tránh bệnh dịch vậy, một chút cũng không muốn Kiều Nhi đến gần tôi.
Liễu Liệt Vân đã không muốn có bất kỳ quan hệ nào với tôi, thì tôi cũng đồng ý với những gì cô ấy nói, sau khi tôi sinh đứa bé của Liễu Long Đình ra, đứa bé sẽ thuộc về nhà họ Liễu của họ, và từ đó sẽ là người dưng nước lã.
Sau khi chúng ta thoả hiệp với nhau, Liễu Liệt Vân mang theo cái xác của Long Đằng và Kiều Nhi đi về nhà, Liễu Long Đình chết rồi, tôi cũng không còn lý do để tiếp tục sống nhà họ Liễu nữa, thế nên chỉ đành một người đi xuống núi, tôi muốn nhìn thế giới hiện nay.
Tôi không sử dụng bất cứ sức mạnh nào, từng bước một đi xuống núi, nơi chân trời đã hiện lên một số vệt trắng bạc, những bông hoa trắng nở đầy này, đều đã tan hết vào tối hôm qua, khi tia nắng đầu tiên chiểu vào mắt tôi từ phía bên kia ngọn núi, trong tia nắng này, mang theo hơi thở của sự sống, mang theo niềm hi vọng mới, tất cả những người đã chết đi sẽ sớm tỉnh lại, thế giới này, sẽ dần hồi phục lại hình dáng ban đầu của nó.
Tôi đi theo ánh mặt trời ở sau lưng tôi và đi xuống nhân gian, Nữ Oa đã dùng tất cả sức mạnh tinh hồn để hồi sinh những người đã chết trong cuộc thảm hoạ này, nhưng cuộc thảm hoạ này, đã gây ra sự tổn hại cho nhân gian, không thể nào khôi phục lại trật tự bình thường trong thời gian ngắn được, hơn nữa, mặc dù hiện giờ Nữ Oa đã hồi sinh lại tất cả những con người, đỉnh Tạo Vật vẫn còn đang nằm trong tay của Thiên đế, hiện nay tất cả mọi người đều đã sống lại, ông ta đã không còn lý do để tiêu diệt những con người đã sống lại nữa, nhưng nếu đỉnh Tạo Vật không bị loại bỏ, thì thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ nổ ra cơn hỗn loạn, nhưng bây giờ tôi đã dùng hết tất cả tinh lực mà tôi có được trong cuộc thảm hoạ này rồi, tôi đã không còn sức lực nào nữa, để đi quan tâm cái đinh Tạo Vật như thế nào, hàng trăm năm sau, sẽ như thế nào, tôi đã mệt mỏi đến cực hạn rồi, tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để sống hết phần đời còn lại của mình, nhưng muốn sống cuộc sống này, đoán chắc vẫn phải đợi vài năm sau, dù sao những người này vừa chết đi sống lại, mọi người cũng cần thời gian đi chấn chỉnh lại cuộc thảm hoạ này, cuộc hồi sinh này.
Nhưng khi tôi bước đến con đường trước đây toàn là xác chết, bây giờ đã trở thành một nơi sôi động, tấp nập người qua lại, nườm nượp không ngớt, cảnh tượng này, giống như quay lại thời điểm Liễu Long Đình vẫn chưa khiến cho nhân gian trở thành Quy Như vậy, trên cả con phố, tôi thấy vẻ mặt của những người đi đường, hoàn toàn không có ai tỏ ra đau khổ với cuộc thảm hoạ này, cũng không có ai nói về trận bệnh dịch của cuộc chết chóc này, dường như họ đã hoàn toàn quên hết mọi thứ trước khi họ sống lại!
Mặc dù tất cả mọi người đã sống lại, tôi thấy rất vui, nhưng biểu hiện và hành vi của họ, khiến cho tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì khả năng của Nữ Oa, chỉ có thể khiến người chết sống lại, nhưng không thể xoá đi ký ức của họ và thay đổi suy nghĩ của họ, nhưng cảnh tượng ngay trước mắt tôi đây, và những lớp nhà cao tầng sạch sẽ sáng sủa này, so với cảnh tượng chết chóc và tuyệt vọng trước đây, như thể chỉ tồn tại trong giấc mơ vậy.
Tôi nhất thời cũng có chút không dám tin, nhưng tôi đi từ núi Trường Bạch đến quê nhà, người của mỗi nơi, sinh hoạt nề nếp vẫn như trước vậy, không có một chút thay đổi nào vì thảm hoạ cả, và khi tôi trở về nhà, tôi đã nhìn thấy một vài người quen thuộc trong khu của chúng tôi, những người đó trước đây đã đứng vây quanh và xem cái xác của tôi, nhưng khi họ giờ đây nhìn thấy tôi, trên mặt không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào.
Trong nhà của bà nội, là nơi cả gia đình tôi đã chết, khi tôi đứng ở trước cửa nhà bà nội, vẫn còn do dự một hồi có nên đi vào hay không, nhưng tôi vẫn chưa kịp mở cửa nhà ra, thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong, một bà cụ hiền từ xuất hiện ở trước mặt tôi, bà cụ này tóc mai ở hai bên đã bạc phơ, đội một chiếc nón, trong tay đang xách một cái giỏ rau và chuẩn bị ra ngoài đi chợ, cảnh tượng này, trước đây đã vô cùng quen thuộc với tôi, bà cụ hiền từ này chính là bà nội của tôi, bà đã sống lại rồi!
Mặc dù tôi biết được Nữ Oa đã hồi sinh tất cả mọi người, cũng chắc chắn sẽ hồi sinh bà nội của tôi, nhưng vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy bà nội ngay lúc này, nước mắt nagy lập tức rơi xuống, mà bà nội nhìn lấy tôi lúc này, vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó hỏi tôi: “Sao cháu lại về rồi? Cháu không phải đang đi học sao? Nhìn xem trên người cháu đang mặc gì đấy? Như thể ăn xin ở đâu đó mới về vậy.”
Bà nội vừa cằn nhằn tôi, vừa kéo tôi vào trong nhà, và bảo tôi nhanh chóng đi tắm rửa.
Những lời nói vừa nãy của bà nội, khiến tôi cảm thấy thắc mắc, cái gì mà tôi còn đang đi học, thể là hỏi bà nội rằng tôi không phải từ sớm đã thôi học rồi sao? Tại sao lại vẫn còn đang đi học?
Khi bà nội nghe thấy lời nói này của tôi thì lập tức nổi giận, trực tiếp đánh vào mông tôi một cái, nói với tôi: “Cháu cũng sắp tốt nghiệp rồi, cái gì mà thôi học chứ, thiệt tình, trở về cũng không gọi điện báo trước với bà, không biết còn tưởng cháu treo xe lửa để quay về đấy.”
Lời nói của bà nội khiến tôi nghe không hiểu lắm, quay đầu lại nhìn tờ lịch trên tường, thời gian hiện giờ, hoá ra đã quay về ba năm trước, cũng chính là lúc trước khi tôi quen biết Liễu Long Đình.
Tôi thực sự không dám tin, đây là quay ngược thời gian sao? Nữ Oa chỉ là thần của sự sống, có thể hồi sinh cho tất cả sinh linh, nhưng thời gian lại quay ngược về ba năm trước, là ai có sức mạnh lớn như vậy để khống chế thời gian, mà sau khi quay ngược thời gian, thì Liễu Long Đình vẫn chưa chết? Tôi vẫn sẽ gặp được anh ấy, sau đó sẽ trải nghiệm lại tất cả những gì đã trải qua trước đây sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.