Vào thời điểm này, tôi biết tôi nói cái gì cũng vô dụng. Long Đằng và tôi phải chết, tôi có nói nhiều hơn nữa thì cũng toàn là mấy lời nói nhảm.
Long Đằng nói xong câu đó với Kiều Nhi xong, lại nói lời từ biệt với từng người chúng tôi, rồi cậu bé mới nói với chúng tôi cậu bé đã chuẩn bị xong tất cả, bảo chúng tôi dẫn cậu bé đi đến chỗ cậu bé nên đi.
Lúc Long Đằng nói xong, Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi đã khóc òa lên, Liễu Liệt Vân ôm Long Đằng thật chặt không chịu buông tay, Kiều Nhi cũng ôm Long Đằng khóc. Thân là đàn ông trong nhà, tất nhiên là Liễu Long Đình không thể khóc thảm thiết như đàn bà, anh ấy nói với chúng tôi là bây giờ nên đi thôi.
Hiện tại, nơi chúng tôi phải đi chính là sườn núi có nguyên thân của Nữ Oa, Long Đằng muốn thả hồn phách của mình ra ngoài nơi đó, rồi lại đặt hồn phách vào trong thân thể Nữ Oa, mà tôi phụ trợ cậu bé, lúc hồn phách của cậu bé trong thân thể đi vào Nữ Oa, tôi sẽ cùng cậu bé hòa tan vào trong thân thể đại xà, hiến tế cho đại xà thì mới có thể làm cho Nữ Oa thức tỉnh.
Trên đường chúng tôi đi đến sườn núi, tuy tôi đã tính toán xong hết thảy, thế nhưng vào thời điểm này, trong lòng tôi vẫn loáng thoảng hơi khổ sở, Liễu Liệt Vân ôm Long Đằng ngồi bên cạnh tôi, tuy Long Đằng và tôi như nhau, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần phải chết, thế nhưng với tương lai này, trong đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268972/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.