Đến chính bản thân tôi đều cảm thấy đây là một trận tai họa lớn khó có thể tránh thoát, khi ông chủ đang nói chuyện thì chỉ vào hai gian phòng nằm đối diện lối đi rồi nói với chúng tôi rằng đêm nay chúng tôi sẽ ở trong hai gian phòng này.
Điều kiện vật chất của khách sạn này cũng không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là hơi kém, nếu không phải bên ngoài đã không có khách sạn nào đón khách nữa thì chúng tôi cũng sẽ không ở lại nơi này. Nhưng vào thời điểm như bây giờ thì cũng không thể chú ý đến nhiều thứ như vậy được, tôi và Long Đình ở cùng nhau, còn Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi, Long Đằng ở trong một gian khác.
Lúc ông chủ đi xuống tầng, tôi gọi ông ấy lại và nói rằng tất cả những thứ này đều sẽ khôi phục như cũ, bảo ông ấy đừng lo lắng.
Ông chủ quay đầu lại nhìn tôi một lúc rồi nở nụ cười, ông ấy nói với tôi: “Có khôi phục hay không thì cũng chẳng sao, thời bình có cách sống của thời bình, thời loạn cũng có cách sống của thời loạn, mọi người nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Hiện tại khắp nơi đều có người đang liên tục chết đi, nếu không phải trên người ông chủ này tỏa ra một luồng khí tức của con người thì tôi còn tưởng rằng ông ấy là vị thần tiên nào hóa thành ấy chứ, thời điểm như thế này mà còn có thể hào hiệp như vậy thì đúng là khó có thể hiểu được.
Lần này chúng tôi đi ra là chuẩn bị ở bên ngoài trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268970/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.