Cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng nợ Liễu Long Đình bất cứ thứ gì. Trước đây tôi đã phản bội anh ta, nhưng kiếp này, anh ta cũng giết chết tôi một lần, cả hai chúng tôi đều hòa nhau. Mà bây giờ, tôi chỉ làm việc đúng bổn sự của mình, còn việc anh ta muốn làm, anh ta che giấu quá kỹ, căn bản không để cho người ta đoán ra được.
Nhưng mà hiện giờ Liễu Long Đình lại mở lời bằng lòng giúp tôi, đương nhiên tôi chẳng có gì mà phải từ chối. Tôi không phải kẻ ngốc ngang ngược ương bướng gì mà chỉ vì tôi ghét Liễu Long Đình nên từ chối nhận bất cứ thứ gì của anh ta. Vào những lúc như thế này, tôi còn chưa ngu đến nỗi hết thuốc chữa như thế. Vì thế, sau khi Liễu Long Đình nói xong, tôi lập tức xoay người lao vào vòng ôm của Liễu Long Đình. Mặc kệ anh ta thật lòng hay giả vờ, đều chẳng liên can gì đến tôi hết, tôi chỉ muốn lấy được thứ mình mong cầu mà thôi.
Sau khi chúng tôi đạt được thỏa thuận chung, Liễu Long Đình cũng không để tôi tiếp tục ngồi trên chiếc xe lửa này nữa. Nhờ pháp lực khổng lồ, anh ta ôm tôi xuyên qua mui xe lửa, thần liễn của anh ta ở ngay bên trên xe lửa của chúng tôi. Anh ta dẫn tôi ngồi vào trong thần liền rồi lập tức bay về phía núi Trường Bạch.
Vào lúc tôi quay đầu nhìn lại chiếc xe lửa mà chúng tôi vừa ngồi thì thấy trên cả một chiếc xe lửa, cũng chỉ độc những hành khách ngồi trên toa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268958/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.