Sau khi nghe U Quân bình tĩnh nói những lời này, vốn dĩ hồi nãy Liễu Long Đình còn tức giận nhưng giờ đây, trên khuôn mặt anh ta lại lộ ra chút biểu cảm hoảng hốt, cúi đầu nhìn Kiều Nhi một chút rồi bảo cô bé và Long Đằng đỡ Liễu Liệt Vân vào nhà.
Kiều Nhi tủi thân nhìn Liễu Long Đình rồi lại nhìn tôi, trong ánh mắt ấy như thể chứa đựng vô vàn lời muốn nói nhưng lại không biết nói như nào nên đành nắm lấy tay Liễu Liệt Vân, đỡ cô ấy rồi còn khuyên cô ấy cùng vào phòng trước, đợi anh ba hỏi rõ ràng mọi chuyện xong sẽ bảo anh ba nói hết chân tướng sự việc, hơn nữa còn an ủi Liễu Liệt Vân phải tin tưởng U Quân và tôi.
Cũng không biết đời trước Liễu Long Đình đã tu luyện được bao nhiêu phúc khí mới có thể có được người nhà tốt như vậy, nghĩ đi nghĩ lại thì dù gì mấy người Liễu Liệt Vân cũng là chị là em của Liễu Long Đình, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự đúng là quá lãng phí, sao tôi không có người thân ruột thịt tốt như vậy chứ.
Lúc Liễu Liệt Vân được Kiều Nhi đỡ ra, tinh thần bắt đầu phục hồi, biểu cảm trên gương mặt hiền lành cũng trở nên khổ sở, nước mắt bắt đầu rơi xuống đất không một tiếng động, khóc đến mức trôi cả lớp trang điểm nhưng vẫn lưu luyến không rời nhìn chằm chằm vào Thần Núi, vừa đi vừa ngoái lại. Còn những cấp dưới khác của Liễu Long Đình cũng chia nhau đi tản các khách mời tham gia hôn lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268922/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.