“Đó là do tôi cam tâm tình nguyện, tôi không trách anh.” Tôi trả lời Liễu Long Đình.
Chuyện đã xảy ra cũng không cách nào có thể tha thứ, nhưng ngược lại tôi lại hào phóng tha thứ, Liễu Long Đình anh ta vẫn luôn cảm thấy đối có thẹn đối với Bạch Tô, trong lòng vẫn không buông bỏ được, nhưng khi tôi nói ra những lời này, vô tình giống như đã cho anh ta một lối thoát cho con lũ trong lòng, lũ lụt trong nháy mắt mãnh liệt rút đi.
Mà Liễu Long Đình sau khi nghe tôi nói xong những lời này, ôm lấy mặt của tôi, hôn lên trán tôi một cái thật bất ngờ, nhưng thời gian lần này lại dừng lại rất lâu, vào lúc anh ta ngẩng đầu lên, mới nói với tôi: “Em cũng không thể vì tôi mà buông tha những thứ em quý trọng, sau này ở bên ngoài ngoại trừ ở cùng với tôi, em cũng phải có cuộc sống của riêng mình, cùng bạn học gặp gỡ, làm những chuyện em thích làm, tùy tiện tìm một công việc nào đó, trải qua cuộc sống mà em từng mong ước.”
Nếu như không phải là tôi đã cố kìm chế rất tốt, thì nước mắt của tôi, sắp cản không nổi mà rơi rồi, trước kia Liễu Long Đình vào thời điểm tôi vì anh ta buông bỏ tất cả mọi thứ, tại sao anh ta chưa từng nói với tôi rằng đừng vì yêu mà buông bỏ cuộc sống mà tôi từng mong ước, khi đó tại sao anh ta không hề cân nhắc vì tôi, mà hôm nay chỉ là vì một người có dáng vẻ bên ngoài giống tôi, muốn đem sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268908/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.