Nhìn bóng dáng Liễu Long Đình dần biến mất, trong lòng tôi có một chút cảm giác khó chịu, trước đây tôi cho rằng, khi hai người yêu nhau, thì nên nói hết những chuyện mình muốn nói với đối phương, mà không nên giữ lại, nhưng sau này mọi chuyện thay đổi, dần dần tôi cảm thấy, nếu như cái gì tôi cũng nói ra, mãi nghe theo lời của đối phương, như vậy thì tôi sẽ luôn ở bên thế yếu, tôi yêu Liễu Long Đình, nhưng tôi càng muốn đứng ở vị trí ngang hàng với anh ấy, không muốn luôn trốn sau lưng anh ấy, chịu sự bảo vệ và giày vò của anh ấy.
Sau khi Liễu Long Đình rời đi. Lạc cũng dìu tôi ngồi lên ghế, vươn tay lấy một quả nho trên bàn, lột vỏ đút vào miệng tôi, hỏi tôi tại sao bây giờ lại to gan như vậy, còn dám làm trái ý của Liễu Long Đình?
Tôi quay đầu liếc nhìn Lạc, nói với cô ấy: “Lẽ nào trong mắt cô ấy, tôi thật sự vô cùng nghe lời Liễu Long Đình sao?”
Tuy bản thân tôi cũng cho rằng mình nghe lời Liễu Long Đình, nhưng bị người khác nói ra miệng như vậy, trong lòng tôi có cảm giác không giống.
“Lẽ nào bản thân cô không cảm giác được sao? Anh ấy kêu đi hướng đông thì liền không dám đi hướng tây, tôi cũng đều nóng giận thay cô nữa là, nhưng mà cũng không trách cô, nên trách Liễu Long Đình, tâm cơ người đàn ông này quả nặng rồi, cô không phải là đối thủ của anh ấy, đừng nói là cô, nếu tôi mà yêu loại đàn ông này, không thể kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268855/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.