Chẳng phải Hoặc đã chết rồi sao? Hôm qua tôi đi theo Thần Núi đều thấy linh bài của anh ta, anh ta đã chết thì sao có thể ra ngoài hại người? Thấy tôi trầm tư, Cô Hoạch bỗng lại gần tôi, nói: “Tiểu Tô Tô, có phải cô bị thứ đó nhập vào người không? Cô đừng sợ.
Cô hãy xưng tên thứ đó ra, tôi sẽ xử lý nó thay cô!” Dáng vẻ nịnh bợ của Cô Hoạch tôi thấy là phiền, lập tức đánh cậu ta rơi ra ngoài.
Tôi đột nhiên hỏi Cô Hoạch chuyện này là vì tôi vẫn nghi ngờ chuyện đã xảy ra là đến từ ngoại lực, không thì tôi sẽ không bao giờ mặt dày lại gần Thần Núi.
Chẳng qua nghe Cô Hoạch nói tu vi của Hoặc còn cao hơn tôi, tôi nhất thời kinh ngạc.
Mặc dù tôi chưa từng tu luyện, nhưng tôi hút tinh khí của đám yêu ma kia, cộng lại kiểu gì cũng có hai ba ngàn năm, vậy mà Hoặc còn có tu vi cao hơn tôi.
Vì thế tôi hỏi Cô Hoạch: “Vậy ngoại trừ Hoặc thì sao? Còn thứ gì khác có thể nhập vào người tôi nữa không?” Dù gì Hoặc cũng là họ hàng của Thần Núi, tôi không thể dứt khoát khẳng định là một anh ta.
Thần Núi ngồi trong xe liễn ở chỗ cách tôi không xa, thấy tôi bỗng nhiên quan tâm tới chuyện này, anh ta bèn quay sang nhìn tôi.
Vốn dĩ tôi rất xấu hổ vì chuyện hôm qua đã làm với anh ta, anh ta vừa quay sang nhìn thì tôi sợ anh ta đoán được cái gì, mặt không khỏi nóng ran.
Dù sao anh ta cũng khác Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268816/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.