Chương trước
Chương sau
Trong lòng hạ quyết tâm, bây giờ nhìn Liễu Long Đình, nỗi lo và ưu sầu trong lòng tôi đều biến mất.
Lúc này Liễu Long Đình hỏi tôi đè lên người anh ấy làm gì? Vẻ mặt vô tội của anh ấy quả thực khác hẳn với dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa lưu manh lúc trước ở trước mặt tôi.
Trước kia tôi không chơi lại anh ấy, mỗi lần đều là anh ấy làm hại tôi muốn chết muốn sống, bây giờ Liễu Long Đình biến thành thiểu năng, chẳng lẽ tôi còn không đối phó với anh ấy được sao? Vừa lúc Thần Núi đã ra ngoài, Cô Hoạch cũng vắng mặt, tôi bèn ngồi lên người Liễu Long Đình, lắc lư mấy cái rồi hỏi anh ấy: “Anh nói xem em muốn làm gì?” Liễu Long Đình nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt xinh đẹp, không rõ tôi đang đùa giỡn anh ấy.
Tôi nằm bò lên người anh ấy, ôm mặt Liễu Long Đình nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nói: “Anh cảm nhận một chút đi.
” Nói rồi tôi bắt đầu nhúc nhích, nhưng mạnh hơn lúc này nhiều, tôi đều cảm nhận được Liễu Long Đình đáp lại mình.
“Anh thật hạ lưu!” Tôi cười mắng Liễu Long Đình.
Cũng không biết là vì câu này hay là vì bị tôi đùa giỡn mà Liễu Long Đình lại đỏ mặt, gò má ửng hồng quay mặt đi, không biết nên nói gì mới phải.
Chẳng phải Liễu Long Đình đã mất trí nhớ sao? Còn biết đỏ mặt à? Có điều thấy Liễu Long Đình dễ xấu hổ như vậy, tôi cũng không tiếp tục đùa bỡn anh ấy nữa, chơi đùa một lúc rồi đỡ anh ấy rời giường, thầm nghĩ chờ Phượng Tố Thiên mang bầy quỷ quái kia về đây thì tôi nên giành lấy họ như thế nào từ tay Thần Núi.
Thần Núi trở về vào buổi chiều, vừa về đã thấy tôi đang dạy Liễu Long Đình chơi trò chơi, sắc mặt anh ta khá hơn lúc rời đi rất nhiều.
Chẳng qua thấy tôi đang luống cuống dạy Liễu Long Đình, anh ta lập tức cười trào phúng nhìn chúng tôi, nói: “Càng nhìn các cô lại càng thấy giống mẹ con.
Nhưng có một chuyện khiến tôi rất khó hiểu, tại sao Liễu Long Đình lại bị ngốc? Dựa theo lời bẩm báo của người hầu chỗ tôi thì lúc các cô rời khỏi Quy Khư thì một trong hai người đã dùng thần lực khổng lồ chữa trị Quy Khư, chẳng lẽ là Liễu Long Đình?” Tôi không rõ Thần Núi đột nhiên hỏi vậy là có ý gì, chẳng qua tôi biết anh ta không có lòng tốt gì đâu, bất kể thân phận trước kia của Liễu Long Đình là gì, nhưng bây giờ anh ấy chỉ như một đứa bé, không có bất cứ pháp lực, muốn làm hại Liễu Long Đình quả thực là dễ như trở bàn tay.
“Không ngờ anh còn quan tâm tới tôi với Liễu Long Đình đến thế, ngay cả chúng tôi ở đâu anh cũng biết rõ ràng thấu đáo” Tôi không trả lời Thần Núi mà đổi đề tài khác.
Chẳng qua Thần Núi không ngốc, biết tôi nghĩ gì nên cười lạnh nói: “Yên tâm đi, nếu tôi muốn giết cô thì hai người đã sớm chết rồi.
Tôi vẫn rất tò mò về hai người các cô, một người là Cửu Trọng Thiên Đế, một người có lẽ là Thần Đông Hoàng đã biến mất từ mấy ngàn năm trước, tôi rất muốn biết kiếp này hai người yêu nhau là vì kiếp trước đã sắp đặt sẵn, hay chỉ là do ngoài ý muốn?” Thần Núi sống lâu hơn tôi nhiều, đương nhiên cũng biết nhiều hơn tôi.
Thực ra lúc trước tôi cũng nghĩ tới lý do tại sao kiếp này tôi với Liễu Long Đình lại yêu nhau.
Lúc trước tại sao tôi lại vô duyên vô cớ đi mê hoặc Liễu Long Đình? Dựa theo lời nói của mọi người thì lúc gặp tôi, anh ấy chỉ là một con xà yêu tu hành mấy trăm năm, loại yêu tà như anh ấy thậm chí còn không xứng xuất hiện trước mắt tôi, nhưng tại sao tôi lại hạ lời nguyền mắt cho anh ấy? Có lẽ nguyên nhân không đơn giản chỉ là vì tôi coi trọng anh ấy, chung quy địa vị hai bên khách nhau, kiếp trước tôi cũng không cần làm phép cho một con xà yêu để anh ấy thích tôi.
Chẳng qua nhắc tới chuyện này, tôi lại nhớ tới trước kia tôi cũng từng dùng cách tương tự với Thần Núi.
Vì thế tôi quay sang nhìn vào mắt Thần Núi, hỏi anh ta: “Hơn hai ngàn năm trước, có phải tôi cũng dùng lời nguyền mắt mê hoặc anh không? Hồi đó tại sao tôi lại mê hoặc anh? Sau khi bị tôi mê hoặc, anh cũng sẽ thích Mãng Ngân Hoa như Phượng Tố Thiên sao?”.
Nghe tôi hỏi, sắc mặt Thần Núi nhất thời cứng đờ, hình như không muốn trả lời câu hỏi này mà xoay người đi về phía cửa sổ, nói với tôi: “Không biết.
Bao nhiêu năm qua, tôi đã sớm quên rồi.
” Không muốn nhắc tới thì thôi.
Bây giờ Phượng Tố Thiên còn chưa về, tôi thừa dịp này tìm hiểu Thần Núi, hỏi anh ta lát nữa Phượng Tố Thiên trở về, chúng ta sẽ lấy tinh khí với đôi mắt của Mãng Ngân Hoa như thế nào? Nhắc tới vấn đề này, Thần Núi lại trả lời dứt khoát: “Tôi đã phái người mời Mãng Ngân Hoa tới đây, còn bên Phượng Tố Thiên thì giao cho cô xử lý, tôi níu chân Mãng Ngân Hoa, chờ Phượng Tố Thiên mang theo tất cả yêu tà tới đây thì cô báo cho tôi trước, chờ tôi hút hết tinh khí của đám yêu tà đó rồi sẽ giúp cô đối phó với Mãng Ngân Hoa, lấy lại đôi mắt cho cô.
” Ý của Thần Núi là hy vọng Mãng Ngân Hoa và Phượng Tố Thiên không chạm trán với nhau.
Có Thần Núi níu chân Mãng Ngân Hoa, tôi cũng không có gì phải lo lắng.
Anh ta đã dám làm chuyện trước mắt Mãng Ngân Hoa thì cũng có bản lĩnh mê hoặc Mãng Ngân Hoa, để Mãng Ngân Hoa không thể phát hiện ra chuyện gì.
Chẳng qua sau khi biết kế hoạch của Thần Núi, tôi lại cảm thấy đoạt tinh khí từ miệng anh ta cũng không phải là chuyện phiền phức gì.
Chờ Phượng Tố Thiên dẫn đám yêu ma kia tới đây, tôi sẽ hút hết tinh khí của chúng, sau khi tôi hút nhiều tinh khí như thế thì không sợ mình không phải là đối thủ của Mãng Ngân Hoa với Thần Núi.
Lúc đó tôi muốn lấy lại đôi mắt của mình quả thực là dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, tôi lại yên lòng, nhưng cũng không thể biểu hiện sự thông minh trước mặt Thần Núi.
Tôi mà biểu hiện thông minh thì Thần Núi sẽ đề phòng tôi, cho nên tôi giả ngu hỏi Thần Núi: “Nếu anh không lấy lại đôi mắt cho tôi thì tôi phải làm sao đây?” Nghe tôi hỏi vậy, Thần Núi lập tức nghiêng đầu nhìn tôi cười, không biết là nói thật hay nói đùa: “Nếu tôi không lấy lại cho cô thì tôi sẽ cho cô hết tinh khí mà tôi chiếm được từ trên người Mãng Ngân Hoa” Nếu không phải Liễu Long Đình đã báo trước với tôi thì tôi sẽ thật sự tin tưởng Thần Núi mà không lấy lại được đôi mắt cho tôi thì anh ta sẽ cho tôi tinh khí.
May mà dù anh ta nói thật hay giả, tôi đều không cần làm việc theo kế hoạch của anh ta, tôi phải dựa vào chính mình.
Đến khoảng bảy tám giờ tối, Mãng Ngân Hoa dẫn theo mấy người hầu đi thẳng tới khách sạn tìm Thần Núi.
Có lẽ là vì lần đầu tiên Thần Núi nói muốn gặp Mãng Ngân Hoa, mặc dù trước kia Mãng Ngân Hoa không thích Thần Núi, nhưng dù gì Thần Núi cũng là phu quân của cô ta, lại thêm cô ta là loại người rất sĩ diện, nếu bị người khác nói Thần Núi chướng mắt mình thì cô ta cũng sẽ mất bất mặt, cho nên bây giờ nghe Thần Núi chủ động muốn gặp mình, cô ta rất vui vẻ.
Bây giờ cũng sắp tới bữa tối, cô ta còn cố ý mang tiệc tối từ núi Trường Bạch đến đây cho Thần Núi, giả vờ giả vịt mời tôi ăn cùng họ.
Vừa rồi bên Phượng Tố Thiên cũng đã phái người tới nói anh ấy đã mang hết đám tiên yêu hút tinh khí cho Mãng Ngân Hoa tới đây, đang đi trên đường, chắc khoảng mười giờ sẽ tới.
Tôi còn định hỏi Thần Núi nhiều yêu ma cùng nhau vào thành phố như thế thì ít nhiều gì Mãng Ngân Hoa cũng sẽ cảm nhận được, tôi sợ bị Mãng Ngân Hoa phát hiện manh mối.
Chẳng qua khi tôi còn chưa kịp nói thì phát hiện Thần Núi đã thay đổi thái độ đối mặt với Mãng Ngân Hoa, không ngừng chuốc rượu cô ta, hơn nữa còn nói không ít những câu bùi tai để lấy lòng Mãng Ngân Hoa, chắc là muốn quá chén cô ta.
Nhưng Mãng Ngân Hoa đã uống máy bình rượu lớn mà chẳng thấy chút men say nào, còn khoe khoang với tôi là Thần Núi tốt với cô ta cỡ nào, không phải như người khác nói hai vợ chồng họ bất hòa. Thấy đã sắp chín giờ rưỡi, tôi đang lo nên mê hoặc Mãng Ngân Hoa như thế nào để cô ta không phát hiện ra kế hoạch của chúng tôi thì Thần Núi cũng đã tính toán thời gian, đến chín giờ rưỡi, anh ta ôm eo Mãng Ngân Hoa, bóp mạnh lên mông cô ta, sau đó quay sang nhìn tôi với Liễu Long Đình nói: “Ra ngoài, tôi với phu nhân có việc muốn làm”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.