Liễu Long Đình đặt tôi xuống, thái độ coi như thành khẩn, kéo tay tôi cùng cong eo với đám người trước mặt chúng tôi nói lời xin lỗi, sau đó mời mọi người vào nhà ngồi một lát. Chẳng qua mọi người từ chối, sau khi chúng tôi nói xin lỗi xong thì tất cả đều lần lượt giải tán.
Sau khi mọi người rời đi, Liễu Long Đình quay sang nhìn Thuần Vu Phiền còn đang quỳ trên mặt đất, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Còn không mau đi đi, nếu lần sau để ta gặp lại người thì người đừng hòng sống trên đời này nữa!"
Nghe vậy, Thuần Vu Phiền nhanh chóng đứng lên. Tôi nhìn anh ta ra hiệu cho anh ta mau rời đi. Mặc dù Liễu Long Đình chịu tha thứ cho tôi, nhưng tha thứ cho đồng bọn của tôi đã là rất iễn cưỡng. . ngôn tình hài
Sau khi Thuần Vu Phiền rời đi, Liễu Long Đình dẫn tôi vào nhà, hơn nữa còn đóng cửa lại, không nói một câu nào, chỉ dẫn tôi vào đại sảnh. Lúc nãy thấy Liễu Long
Đình vẫn về mặt ôn hòa, tôi cho rằng anh ta đã tha thứ cho tôi, nhưng bây giờ Liễu Long Đình lại không nói lời nào, khiến tôi cảm thấy anh ta không để nói chuyện như vậy. Trong lúc cùng anh ta đi về phía đại sảnh, tôi vẫn suy nghĩ lát nữa Liễu Long Đình sẽ trừng phạt tôi như thế nào, chẳng lẽ thu hồi hết tinh khí mà tôi hút
Trong lúc tôi còn suy nghĩ, Liễu Long Đình đã ngồi lên ghế bành, trường bào trắng tinh phối hợp với hoa lan nở rộ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268785/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.