*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sao bà lão lại có thể nhận ra Thần Núi được vậy? Mà sao khi thần núi nghe xong lời tiễn biệt vô cùng hạnh phúc của bà, trong phút chốc lại ngẩng mặt lên nhìn trời, biểu tình còn đau thương như vậy, nhưng ngược lại lại không nói câu gì, trực tiếp ẩn thận biết mất rồi.
Mà tôi sau khi trông thấy Thần Núi rời đi, cũng không có thời gian đi tới để an ủi bà lão, vội vội vàng vàng đuổi theo Thần Núi, hỏi anh ta tại sao bà lão đó lại có thể nhận ra anh ta được?
Thần Núi không trả lời câu hỏi của tôi, một mình tôi cứ hỏi mãi vấn đề này mà không nhận được câu trả lời cũng không còn thú vị gì nữa, lần đầu gặp mặt giữa người với người quả thật không tầm thường, vốn dĩ tôi luôn cho thằng Thần Núi sẽ rất ồn ào, nhưng sau khi tiếp xúc với ngà, mới phát hiện thì ra anh ta vô cùng bình tĩnh, sự bình tĩnh của anh ta không hề giống với sự lạnh lùng của Liễu Long Đình, Sự lạnh lùng của Liễu Long Đình dường như vì trong lòng đè nặng rất nhiều những việc khác nhau cần hao tốn tâm tư vào đó, anh ta bắt buộc phải lạnh lùng như vậy, mà Thần Núi mang lại cho tôi cảm giác như sự bình tĩnh của anh ta như đã có sẵn trong con người anh ta vậy, dù sao anh ta cũng là Thần Núi, là vị thần cai ngự những đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268722/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.