*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thần núi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh của Liễu Long Đình, lập tức trên khỏe mỗi nhếch lên cười lạnh một tiếng: "Hừ, Liễu Long Đình anh đừng quá tự cao tự đại, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh sẽ phải hối hận về những lời mà anh nói bây giờ." Sau khi nói xong, thần núi quay đầu liếc nhìn tôi một cái rồi nói với tôi: "Chúng ta đi thôi!" Tay của tôi ngay lập tức đã bị thần núi nằm lấy kéo đi, chúng tôi nhanh chóng đã ra khỏi phủ Tam Lang, trên đường đi xuống núi, tôi hỏi thần núi Liễu Long Đình làm sao lại có thể nhận ra là bọn tôi tới đó? Thần núi nghe thấy tôi những lời này, lập tức quay đầu để chế giễu tôi: "Kỹ năng diễn xuất của cô quá kém, chỉ sợ là Liễu Long Đình đã nhận ra cô khi nhìn thấy cô ngay từ cái ánh nhìn đầu tiên, nhưng thật sự là tôi rất tò mò, Liễu Long Đình rõ ràng đã biết chính xác cô là chân thân, tại sao còn nói với cô những lời không hợp tình hợp lý như vậy, đã thế còn chữa bệnh cho cô... Thần núi sau khi nói xong câu này, đột nhiên dường như đã nghĩ ra được một điều gì đó, liền khoanh tay đứng nhìn tôi với một nụ cười trên khuôn mặt của anh ta: "Có vẻ như, chúng ta lại có thêm nhiều sự trợ giúp nữa rồi." "Trợ giúp? Có nghĩa là sao?" Tôi hỏi thần núi. Nhưng thần núi không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà nói với tôi rằng sau này tôi sẽ tự nhận ra, dù sao bước đầu tiên của tôi bây giờ chính là phải làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có những người bạn tốt có thực lực mạnh mẽ, mới xứng đáng hợp tác cùng với anh ta. Bỏ qua nó đi, ý của thần núi bây giờ, đơn giản chỉ là bây giờ tôi không xứng được hợp tác cùng với anh ta, rõ ràng chính là anh ta đã lôi kéo tôi vào, cho nên tôi mới nói với thần núi rằng nếu muốn tôi mạnh mẽ, không phải là nói một hai câu nói có thể mạnh mẽ là mạnh mẽ ngay được, còn phải trông cậy vào nhiều sự chỉ bảo của anh ta hơn nữa. Thần núi mỉm cười một chút, bỗng nhiên trên tay anh ta tự dưng xuất hiện Thiên Kính và trả lời tôi: “Chỉ cần cô thật lòng ở bên tôi, cô muốn học cái gì, tôi sẽ không từ chối mà chỉ bảo cô. Nói xong anh ta cầm Thiên Kính đưa cho tôi: "Cái này tặng cho cô, đúng rồi, cô có muốn xem kiến thức kiếp trước của mình có bao nhiều huy hoàng không? Là bị giết chết như thế nào, để tránh cho cô kiếp này, giống như là không đỡ được tường bùn nhão, không thể làm gì được, chỉ có thể biết trốn chạy, tìm kiếm người khác để bảo vệ, bản lĩnh hay cái gì khác đều không có." Vốn dĩ tôi còn có ý muốn xem kiếp tôi như thế nào trước đây nhưng không nghĩ rằng thần núi lại mắng tôi như vậy, trong lòng có chút bực mình, Liễu Long Đình cũng đã nói như vậy với tôi, anh ta ũng vậy, chả lẽ trong suốt cuộc đời này của tôi, thật sự yếu đuối đến mức không có một chút ít ích lợi nào sao?! Tôi nhất thời không có một chút ý nghĩ trong đầu là muốn nhìn thấy kiếp trước của mình, kiếp trước có lợi hại cỡ nào, có ích lợi gì, sau khi chết sẽ không biến thành một kẻ có bộ dạng bất lực như tôi, cho nên tôi lập tức cầm lấy Thiên Kính trả lại cho thần núi, nói vời anh ta là không cần, tôi ở kiếp trước đã chết rồi, không cần nhìn lại chính mình có bộ dạng chết thảm như thế nào, về phần bản thân bây giờ, chỉ cần anh ta dạy cho tôi năng lực pháp thuật, tôi nguyện ý một lòng theo anh ta, về phần tương lai có bộ dạng như thế nào, tương lại nói sau. Thần núi nhìn thấy bộ dạng bực mình của tôi, lại hừ nở một nụ cười nói với tôi một câu rồi cầm lấy lại Thiên Kính: "Tốt lắm, tôi biết hiện tại niềm tin của cô bây giờ không vững vàng cho lắm, nhưng mà cô thậm chí vẫn chưa từng ra tay chém giết những yêu quái đi làm hại người, ông trời còn có lý do chính đáng để truy sát cô, nếu như tôi dự đoán không sai thì mấy ngày nữa bọn họ sẽ xuống đây truy sát cô về tra khảo, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đại sát tứ phương chưa?" Tôi gật đầu, dù sao cũng là thần núi gánh những phần chính, anh ta còn không sợ, tôi làm sao phải sợ cái gì. Thời điểm trước khi mà tôi còn chưa quen với thần núi, tôi đã nghĩ rằng thần núi là một tên ác thần hành xử tùy tiện, nhưng hiện tại bây giờ cùng với anh ta ở một chỗ, phát hiện ra rằng ngoài hành vi tùy ý làm bậy ở bên ngoài, thật sự là coi trời bằng vung, thần giết thần là chuyện thường tình, cũng chỉ có thời điểm anh ta nói ra, sự mong đợi hưng phấn đã hiện ra ngay trước mắt, nhưng mà anh ta bỏ đi được phần ngông cuồng, không ngờ lại là rất nghèo khó, mất đi sự thờ phụng, một vị thần đáng bị vứt bỏ, ngay cả một cái nhà cũng không có. Tôi đi theo thần núi, mà cũng không biết phải đi đến đâu, hỏi anh ta thì anh ta cũng không trả lời, nhưng mà vào lúc hoàng hôn, thần núi lo lắng cho tôi đi theo anh ta một ngày trời rồi mà cũng không có cái gì, sau đó mới tùy ý dẫn tôi đến cửa nhà của một người dân gần đây, chính anh ta cũng đã biến thành một bộ dạng của người hiện đại chúng tôi, gõ cửa chủ nhà, người đi ra là một bà lão. Bà cụ tầm khoảng bảy tám mươi tuổi, không nhìn rõ được người, thấy tôi cùng với thần núi đứng ở cửa, tiến lại gần nhìn một lúc lâu, mới hỏi bọn tôi: "Các người là ai?" "Chúng tôi đi ngang qua nơi này, tới xin bà lão một chỗ để ăn, một nơi để ngủ.” Thần núi trả lời bà lão. Mà bà lão lại liếc mắt nhìn tôi cùng thần núi vài lần rồi hỏi: "Các người là một cặp vợ chồng trẻ tuổi à?" Không biết bà lão có ánh mắt như thế nào, liền thấy tôi đi theo thần núi từ nãy đến giờ không nói một lời, làm sao có thể giống như một cặp vợ chồng trẻ tuổi, chỉ có điều thần núi để tránh không bị nghi ngờ, sau khi biến thành người thì thái độ cũng ôn hòa, nói với bà lão bằng giọng nói nhẹ nhàng ấm ấp là chúng tôi vẫn đang là người yêu của nhau, chúng tôi vẫn không thể tìm được nơi ở ở đây trong khi thời gian đã muộn, vì vậy muốn nhờ bà lão một chỗ ở thuận tiện. Thần núi nói chuyện giọng nói dễ nghe, những lúc bình thường như này, thật sự là một người đàn ông không tồi, mà những lời này của anh ta làm cho bà lão nghe xong cũng rất vui vẻ, vội mời chúng tôi mời vào trong nhà, nói trong nhà bà chỉ có một mình bà lão, đi đứng bất tiện, trong nhà cũng không được sạch sẽ cho lắm, nên bảo chúng tôi đừng để ý đến nhiều. Khi tôi đi theo bà cụ vào nhà, căn nhà thật sự là có chút bừa bộn, nhưng cũng không đến nỗi như là tôi tưởng tượng, tôi dọn dẹp cho bà cụ một lúc, bà lão cũng đã nấu cơm làm thức ăn xong cho chúng tôi, bảo tôi cùng với thần núi vào ăn. Thần núi ban đầu cũng không có ý định ăn, nhưng bà lão nhìn thấy anh đặc biệt thích nên đã nhét vào tay thần núi một chiếc bát, chính là muốn kêu thần núi ăn, nói rằng bộ dạng thần núi nhìn rất giống như một người trước đây bà đã gặp trước kia, và nói rằng trước đây, bà đã từng đi lên núi chơi, không cẩn thận ngã xuống vách núi, lúc đó là một người đàn ông trẻ tuổi đã cứu bà, nhiều năm như vậy trôi qua, bà cũng đã quên bộ dáng chàng trai trẻ ấy trông như thế nào, bà chỉ biết thần núi đã làm cho cô cảm giác, đặc biệt giống như là người đã cứu bà trước đây. Thần núi tàn nhẫn hung bạo như vậy, làm sao có thể cứu người được, tôi nói với bà lão chắc là bà nhận lầm rồi, không có khả năng là thần núi đã ra tay cứu người, mà thần núi bên cạnh cũng không nói chuyện, cầm bát đi bảo tôi lấy cho anh ta một chút rau vào bát, tôi một bên trong lòng thầm mắng anh ta thật sự không phải là thần tiên bình thường mà là một tên thần tiên có bệnh, ăn một bữa cơm cũng phải để con người hầu hạ nhưng một bên cũng làm theo lời thần núi lấy rau vào trong bát của anh ta, dù sao thì tôi có thể mạnh lên hay không, còn phải trông cậy vào anh ta. “Đúng rồi cậu bé, tên của cậu là gì?” Bà lão hỏi thần núi. Ngón tay mảnh khảnh của thần núi đang cầm đũa đột nhiên căng thẳng siết chặt, quả đúng là một vị thần, cầm đũa của con người có vẻ như là chiếc đũa không xứng với hai tay của anh ta, mà thần núi lúc này giống như là nghe được một câu hỏi mười phần ngạc nhiên, im lặng một lúc, trả lời với bà lão một câu: "Vu." Vu? Tôi vẫn luôn cho rằng thần núi không có tên, hay gọi thẳng trực tiếp anh ta là yêu quái, không ngờ rằng anh ta còn có một cái tên riêng của chính anh, nhưng mà cái tên này, thật sự là rất hợp với tính cách của anh ta, u ám trầm tĩnh, không có một chút tươi sáng tích cực nào. “Nghe giống như là tên của một vị thần tiên. Bà lão híp mắt, cười tủm tỉm gắp rau bỏ vào bát cho thần núi, nhìn thấy bà lão như thế này, tôi thật sự nghĩ rằng có lẽ thần núi đã cứu bà trước kia, một con người khi có một người vô cùng quan trọng đối với chính mình, thì không thể nào quên được, cho dù cách xa núi sông nghìn trùng bất ngờ gặp nhau, cho dù là đã mấy chục năm không gặp lại, chỉ cần anh ta xuất hiện trở lại trước mặt, vẫn có thể nhận ra được anh ta, còn thời bà lão trước kia, niềm tin vào thần núi vẫn còn, anh ta tuy rằng ăn thịt người, nhưng anh ta cũng là một vị thần được mọi người tôn thờ, vì vậy việc làm việc thiện, không có gì đáng ngạc nhiên. Đến lúc đi ngủ buổi tối, bà lão có một cái giường đất to trong nhà, bà lão đem đệm rải lên giường và thay đổi nhiều thứ, làm cho chúng tôi cùng với bà ngủ chung, mà thần núi giống như lời bà lão đã nói thì anh ta rất giống người đã cứu bà vào năm đó, cảm xúc ôn nhu hơn rất nhiều, nghe lời bà già sắp đặt, tắm rửa rồi đi ngủ, sau đó nằm lên giường đất cùng với tôi, nằm bên cạnh tôi. Cả một buổi tối, bà lão đã nói rất nhiều về những chuyện của bà trước kia, đến nửa đêm bà mới ngủ, vốn dĩ tôi là vì lễ phép nên mới cùng bà lão nói chuyện phiếm, nhưng lúc này bà lão đã đi ngủ, tôi cũng đang chuẩn bị ngủ, mà khi tôi nhằm mắt lại một lúc, tôi chỉ cảm thấy có thứ gì phát ra ánh sáng đỏ rực đang đứng trước mặt tôi, căn bản là còn chưa kịp để tôi mở to mắt, đầu của tôi ngay lập tức bị bàn tay của thần núi giữ chặt. tôi mở to mắt ra, liền thấy một con dao làm bếp cắm đầu giường trên cái gối của tôi, một người đàn ông mặc bộ lễ phục màu đỏ thẫm to lớn, đang đứng ở đầu giường của tôi gần ngay chiếc lò sưởi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]