Nhìn thấy luồng khí đen trên người tôi, Phương Tổ Thiên hoảng hốt, củi người ôm tôi vào lòng, hỏi tôi bị làm sao vậy?
Toàn thân tôi cứng đờ, gắng gượng nhìn cái thứ quỷ quái đang tàn ra từ cơ thể mình. Nếu tôi đoán không nhắm thì có lẽ tôi đã nhiễm dịch bệnh rồi, bởi vì khi tôi rơi khỏi người Phương Tổ Thiên, móng vuốt của Dư Cương đã cấu xé lên người tôi rồi! “Anh mau đi đi." Tôi cố sức hét lên với Phượng Tổ Thiên, mà Phượng Tổ Thiên nhìn thấy luồng khí đen trên người tôi cũng lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy không những không đi mà ngược lại còn ôm tôi chặt hơn, nói với tôi rằng sẽ không đi đâu hết, dù tôi có chết thì anh cũng không bỏ tôi lại
Thứ khí độc của Dư Cương này chỉ có thể giải bằng thịt của chính nó mà thôi, nhưng sau khi cho bà nội ăn miếng thịt cuối cùng thì toàn bộ số thịt của Dư Cương đã tan thành mấy khói rồi
Tôi không biết liệu mình có chết không, nhưng chắc chắn có nhiễm bệnh dịch, không thể để lây bệnh cho Phượng Tố Thiên được. Anh ấy cứ khăng khăng không chịu đi như thế, tôi buộc phải mạnh mẽ ra hiệu bằng mắt, dùng chút sức lực còn lại bắt anh phải nhanh chóng rời đi
Có lẽ thấy tôi tức giận nên Phương Tổ Thiên đành buồng lòng tay rồi đó tôi nằm xuống chiếc giường bà tôi vừa mới năm. Nhưng bệnh viện này thậm chí còn không phải là bệnh viện chính quy, chúng tôi đang ở trên tầng cao nhất. Khi y tả theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268704/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.