Chương trước
Chương sau
"Bệnh tương tư, anh ta tương tư ai vậy?” Tôi quay đầu Cô Hoạch, dù sao hiện tại cậu ta cũng đã biến thành hình người, không thể gọi cậu ta là chim được nữa. Tuy rằng chín đầu của cậu ta vẫn ở đó, nhưng ít nhất vẫn là có hình người rồi. “Cô thật đúng là ngốc. Gần đây phượng hoàng nhỏ này không phải luôn nằm trong lòng cô sao? Ngoại trừ tương tư cô thì còn có thể tương tư ai?"
Cô Hoạch nói đến đây thì đi về phía giường Phượng Tổ Thiên một cách không lịch sự, đặt mông an vị ngồi trên giường Phượng Tổ Thiên.
Tôi nghe Cô Hoạch Điểu nói vậy cảm thấy hơi xấu hổ, cúi đầu nhìn Phượng Tố Thiên vẫn luôn ôm tôi. Giống như đứa bé đã lâu không được gặp mẹ, trong lúc đó tôi không biết phải an ủi anh ta như thế nào. Mái tóc bạc của anh ta cũng không buộc lên nữa, giống như thác nước đổ xuống tấm lưng rằn chắc, vì thế tôi liền đưa tay vuốt tóc anh ta, nói với Phượng Tổ Thiên rằng đâu cần nhớ nhung gì. Tôi cách anh ta cũng không xa, nếu muốn nói chuyện với tôi thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được. Hiện tại nhân loại chúng tôi phát triển rất lợi hại, cho dù không thể gọi điện thoại cũng có thể gọi video mặt đối måt mà.
Phượng Tổ Thiên lúc này ôm tôi, cũng không muốn nói chuyện với tôi, chờ một lúc lâu sau, anh ta ở trong lòng tôi mới khổ sở nói: “Tôi sợ tôi gọi điện cho cô thì tôi càng nhịn không được muốn đi tìm cô. Tiểu Bạch, tôi không làm Thành Hoàng nữa, tôi ở cùng với cô. Cô ở nơi nào thì tôi ở nơi đó, chỉ cần mỗi ngày có thể được nhìn thấy cô là được rồi."
Phượng Tổ Thiên lúc trước vì cứu tôi mà mà Thượng Phương Tiên biến thành Thành Hoàng hiện tại. Nếu ngay cả Thành Hoàng anh ta cũng không làm, vậy anh ta sẽ không có được bài vị. "Vậy không được, anh đừng có nói chuyện ngốc nghếch như vậy. Nếu ngay cả Thành Hoàng anh cũng không làm thì sẽ không phải là thần nữa." Tôi nói với Phượng Tố Thiên, hơn nữa khi anh ta nói, tôi đưa tay nâng đầu anh ta đang vùi sâu trong lòng tôi dậy, nói anh ta đừng khổ sở, không phải hiện tại tôi đã đến rồi hay sao.
Ở thời điểm này, tôi đặc biệt có cảm giác như đang dỗ dành con mình vậy. Nhưng mà Phượng Tố Thiên thấy tôi đang ở ngay bên cạnh anh ta, cảm xúc cũng tốt lên một chút, hỏi tôi dạo này còn có thời gian đến tìm anh ta hay sao, là có chuyện muốn tìm anh ta à? Hơn nữa khi nói những câu này, anh ta đứng lên, nhấc tôi lên đặt trên giường anh ta. Mà khi Phượng Tổ Thiên đứng lên, quần áo của Phượng Tổ Thiên so với trước còn rộng hơn một ít. Mấy ngày không gặp, anh ta lại gầy đi rồi. “Nếu cô ấy không đến thì cậu đã bị nhiễm bệnh mà chết rồi." Cô Hoạch nằm trên giường nói một câu.
Tôi nói với Phượng Tổ Thiên lần này tôi đến tìm anh ta quả thật có chuyện muốn nhờ anh ta hỗ trợ. Nói xong, tôi lấy sảo Phượng Minh từ trong túi ra, hỏi Phượng Tổ Thiên: “Anh biết thứ này không?”
Mắt Phượng Tố Thiên vẫn luôn nhìn chăm chắm mắt tôi, thấy tôi cho anh ta xem đồ vật mới dời ánh mắt đến xem trong tay tôi có cái gì. Không nhìn thì không sao, khi anh ta vừa thấy sáo Phượng Minh trong tay tôi lập tức hơi kinh ngạc, hỏi tôi: “Cây sáo này cô có từ đâu?
Tôi nói thật với Phượng Tổ Thiên: "Là Liễu Long Đình cho tôi. “Liễu Long Đình?” Phượng Tổ Thiên nhất thời hơi kinh ngạc, sau đó cầm lấy cây sáo trong tay tôi qua, giống như nhìn thấy một bảo bối hiếm lạ nên vô cùng cẩn thận, sau đó anh ta quay đầu hỏi tôi: "Liễu Long Đình có nói cho cô cây sáo này tên là gì không?” “Liễu Long Đình nói cái này là sáo Phượng Minh, được chế tạo từ trúc cổ hai mươi ba nghìn năm ở thiên cung. Hơn nữa khi sử dụng Phượng Minh thi pháp sẽ có uy lực rất lớn, mà lần này tôi tới tìm anh thật ra cũng chính vì muốn thử xem cây sáo này có lợi hại như Liễu Long Đình nói hay không. “Vậy anh ta còn nói cái gì với cô nữa không? Cây sáo này anh ta từ đâu mà có?” Phượng Tổ Thiên lại hỏi tôi.
Tôi nói cho Phượng Tổ Thiên biết cây sáo này là một nữ thần đưa ch Liễu Long Đình, về việc người phụ nữ đó là ai, Liễu Long Đình chưa từng nói với tôi, nhưng có lẽ là một vị thần rất lợi hại
Khi tôi nói với Phượng Tổ Thiên những lời này xong, ánh mắt Phượng Tổ Thiên bỗng ảm đạm xuống: “Cô nói cây sáo này là một nữ thần đưa cho Liễu Long Đình?"
Tôi gật đầu với Phượng Tố Thiên, nói đúng vậy.
Mà sau khi Phượng Tổ Thiên nghe tôi nói xong những lời này, cảm xúc lập tức trở nên mất mát, cũng không biết là nói với tôi hay là tự mình lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại có thể đưa cho Liễu Long Đình chứ."
Tôi gọi Phượng Tổ Thiên vài lần, Phượng Tổ Thiên cũng vẫn không nghe thấy tiếng nói của tôi. Tôi quay đầu nhìn Cô Hoạch đang ngồi trên giường phía sau chúng tôi, hỏi cậu ta có biết hiện tại trong đầu Phượng Tổ Thiên đang nghĩ gì không? Tại sao bằng nhiên lại thương tâm như vậy? “Nghĩ cái gì ấy hả? Cô nghĩ thử xem. Cô gái nhỏ à, cô cũng thật không biết đối nhân xử thế, đi phụ lòng tốt của người khác. Tên gia tiên họ Liễu kia ngoại trừ sống lâu hơn phượng hoàng nhỏ một chút, thì luận ngoại hình phẩm hạnh anh ta có cái gì để so với phượng hoàng nhỏ. Nếu tôi là phụ nữ, tôi tình nguyện chọn phượng hoàng nhỏ, ở cùng cậu ta trong ngôi miếu này, làm vợ chồng ân ái, hưởng hương khói, so với việc cô chạy bên ngoài mệt sống mệt chết còn tốt hơn nhiều. Không biết trong lòng cô cảm thấy như thế nào nữa.
Mà khi Cô Hoạch nói đến đây, có lẽ là đang muốn dò xét nội tâm của tôi. Bỗng nhiên, cậu ta giống một con cá chép giãy đành đạch lên, chín đầu giống như chín con rắn điên cường lắc trong không trung: “Cô gái nhỏ, tim của cô sao? Sao tôi không thấy tim cô?"
Khi Cô Hoạch hỏi tới tim, sự đau đớn ở ngực của tôi lập tức không còn, mà Phượng Tố Thiên nghe xong lời của Cô Hoạch thì giống như nghĩ tới gì đó, đưa tay vuốt ve lưng tôi từ phía sau. Anh ta sở soạng một hồi, không cảm nhận được tiếng tim đập của tôi, vì thế nhanh chóng quay người hỏi tôi: "Tiểu Bạch, tim cô đâu rồi? Vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng tim của cô đập!
Phượng Tổ Thiên cũng không phải người ngoài nên tôi đã nói chuyện tôi dùng tim đổi mạng Liễu Long Đình cho anh ta biết. Mà khi Phượng Tổ Thiên nghe nói đây đều là do Liễu Long Đình tính kế tôi, hốc mắt anh ta đỏ bừng lên, nhìn chằm chẳm tôi, bàn tay đang đặt trên vai tôi nằm lại phát ra tiếng răng rắc giòn tan giống như đang phải chịu lửa giận thật lớn. Anh ta hỏi tôi dựa vào cái gì Liễu Long Đình có thể làm như vậy? Tim tôi ở trong tay Thần Núi, bất kì thời khắc nào tôi cũng có thể trở thành con rối của Thần Núi. Nếu Thần Núi muốn giết tôi, căn bản không cần hao tâm tổn sức tìm tôi, anh ta chỉ cần bóp nát tim tôi, tôi sẽ chết! Tôi ở cùng với Liễu Long Đình lâu như vậy, chẳng lẽ anh ta không niệm tình, dù chỉ là một chút tình cảm để không đưa tôi vào hố lửa nữa sao?
Tôi không dám nói gì cả, dù sao chuyện này cũng là tự tôi đồng ý rồi, ai biết Liễu Long Đình có thể ở thời khắc cuối cùng tính kế tôi. Tôi giải thích cho Phượng Tổ Thiên một hồi lâu,
Phượng Tổ Thiên mới thu lại biểu cảm tức giận, nhưng giống như hạ quyết tâm nói với tôi: “Tiểu Bạch, mặc kệ sau này cô có quan hệ gì với Liễu Long Đình, nhưng từ giờ trở đi, Liễu Long Đình chính là kẻ thù của tôi. Anh ta đối xử với cô như vậy mà cô còn lòng tốt, vẫn đối xử tốt với anh ta như vậy, nhưng thù này tôi nhất định sẽ giúp cô bảo! Mà sáo Phượng Minh trong tay cô là của chủ nhân tôi, cây sáo này cũng là quà tôi tặng cô ấy vào sinh nhật nghìn năm trước. Cô ấy vô cùng thích, nhiều năm sau vẫn mang theo bên cạnh người, không có khả năng sẽ cho người khác. Cho nên cây sáo này nhất định không phải là chủ nhân tôi đưa cho Liễu Long Đình. Liễu Long Đình từ trước tới nay đều là thân phận hèn mọn, căn bản không thể có được ưu ái của chủ nhân tôi.
Tình cảm của Phượng Tổ Thiên với chủ nhân anh ta mãnh liệt đến mức khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng mà tôi cũng cảm thấy vui mừng vì chủ nhân anh ta có một cấp dưới tốt như anh ta. Nhưng nếu như cây sáo này thật sự là của chủ nhân anh ta thì vì sao người khác thôi không kêu, tôi thổi lại kêu?
Tôi đem thắc mắc này hỏi Phượng Tổ Thiên, hỏi anh ta có phải tôi và chủ nhân anh ta trước đó có quan hệ gì hay không?
Nhưng khi tôi hỏi vấn đề này với Phượng Tổ Thiên, Phượng Tổ Thiên lại thoáng trầm ngâm một chút như đang giấu sự việc nào đó, sau đó nói với tôi: “Có thể là cô và chủ nhân tôi có duyên phận nào đó, chờ thời cơ tới tôi nhất định sē mang cô đến gặp chủ nhân tôi. Cô ấy và cô đều đẹp giống nhau,
Những lời này của Phượng Tổ Thiên thật sự ngọt ngào, nhưng tôi cũng không nói chuyện vô nghĩa với Phương Tổ Thiên mà quên việc chính. Vì thế tôi mới hỏi Phượng Tố Thiên có thể phối hợp với tôi một chút không, tôi muốn nhìn xem anh ta cùng với sáo Phượng Minh có thể phát huy ra lực lượng lớn đến mức nào.
Mà tâm tình của Phượng Tổ Thiên cũng không tệ lắm nên cũng muốn đưa tôi đi xem uy lực của sáo Phượng Minh như thế nào. Vì thế anh ta nói Cô Hoạch ra ngoài chờ chúng tôi trước, tương đương với bia ngắm, mà Phượng Tố Thiên tự mình mở cửa sổ, dưới ánh mặt trời chói mắt, đưa tay ôm lấy thắt lưng tôi, lập tức biến thành một con phượng hoàng thật lớn lượn vòng quanh tôi rồi bay lên trời! Mà trên người anh ta chỉ có quần áo chưa biến hóa lẫn với lông chim nhiều màu, ôm một vòng quanh người tôi, ấm áp và tươi đẹp, giống như thần thoại hiện thế, khiến tôi hiểu rằng có được tình yêu của thần linh là loại cảm nhận kinh thiên tuyệt diễm đến mức nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.