Đây là lần đầu tiên tôi tự mình đối phó được với tai hoạ thấy có con mắt trên người Diêu Khải Thụy bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Tôi cũng quên đi sợ hãi, cành nhìn Diêu Khải Thuỵ, tôi càng có cảm giác để thổi sáo. Diêu Khải Thuy nghe thấy tiếng sáo của tôi, ánh mắt nhìn trần nhà cũng bớt dại đi, quay qua nhìn tôi. Một, rồi hai con mắt không chịu được tiếng sáo của tôi đều bay ra khỏi người Diêu Khải Thuy, bay ra liền biến thành một đám trẻ nhỏ, mặc quần áo hiện đại, lớn nhất tầm mười tuổi, ít nhất, cả trẻ con cũng có! Tiết Thanh Trạch này điên rồi, may mà không còn ở bên cạnh Phượng Tổ Thiên, nói cách khác, nếu Phượng Tổ Thiên còn ở cạnh bảo vệ anh ta, có khi anh ta lại càng không thèm để ai vào mắt. Tôi làm phiền mấy đứa nhỏ, mấy đứa đương nhiên không bỏ qua cho tôi. Một đứa tiếp một đứa ngay ngắn đứng cạnh tôi, thành vòng tròn, chầm chậm đi về phía tôi. Mắt nhìn tôi, vừa có oán hận lại có chút mê man, giống như là bọn nhỏ cũng không biết nó đang giận hờn gì tôi. Tiểu quỷ chết oan, bình thường vẫn chưa có tâm trí. Nếu tôi không giết bọn nó, thì là bọn nó giết tôi. Nhưng giờ t không biết dùng sáo phượng minh trong tay như thế nào cả. Bây giờ tôi còn thôi, nó còn áp dduc mấy tiểu quỷ này, vì khỏi trắng theo tiếng trắng bay ra, bay lơ lửng quanh người tôi, bao quanh ngoài là đám tiểu quỷ. Bọn nó vào không được mà ra cũng chẳng xong. Chỉ có tầm mươi mười lăm phút thì thôi, tôi thoải mười lăm hai mươi phút cũng không sao hết, nhưng mà tôi thôi được một tiếng rồi, trạng thái giảng co này vẫn chưa chấm dứt. Một đám đứng đó canh chừng, chỉ cần tôi nghỉ chút là tới gần liền, thấy bọn nó lại đây, tôi sợ quá, không để tâm nữa, thổi loạn lên! Tiếng sáo loạn lên, đảm tiểu quỷ liền về lấy người tôi, bây giờ tôi không dám làm gì cả, một tay cầm sáo đánh quỷ, một bên hô to bảo Bạch Sinh mau chạy đi, không cần để ý đến tôi nữa. Không biết Bạch Sinh có nghe thấy tiếng tôi la hay không, tôi chỉ biết là chịu không nổi bọn này tấn công. Đám này khỏe cực kỳ, vừa quơ được tay tôi, liền quật tôi xuống đất, sau lưng còn có hơn mười đứa, đồng loạt treo lên người tôi. Sau lưng tôi nặng như đeo núi, không động đậy nổi. Ngay lúc tôi định cầm sáo lên thổi tiếp, có một đứa trèo ngay lên phía trước người tôi, nghịch ngợm dán sát vào mặt tôi, đôi mắt to, nhìn chăm chăm tô. Đôi môi tái nhợt biến thành màu đen, cười lớn, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Mắt thấy răng nanh sắp cắn xuống cổ, tôi nhằm chặt mắt. Không ngờ tôi không chết dưới tay Liễu Long Đình và Ngân Hoa giáo chủ mà chết dưới tiểu quỷ này. tay đảm Trong lúc tôi giãy dụa tuyệt vọng, bỗng có đôi chân đá bay con đẳng trước, ngón tay thon dài nằm đầu con định cần cổ tôi, giọng Liễu Long Đình truyền tới từ phía trên: “Đồng ý một yêu cầu của tôi, tôi sẽ cứu em ngay. Giờ nghe thấy giọng Liễu Long Đình, lòng tôi kích động hần lên, rồi sau đó lại trào phúng. Liễu Long Đinh biết rõ tôi đấu không lại đám tiểu quỷ này, nhưng lại để tôi với Bạch Sinh cùng đi. Giờ lại nhân lúc tôi gặp rủi ro, đến cứu tôi. Anh ta làm như thế này, khác gì bắt người khác nhận ân tình của anh ta, Giống như hồi trước, anh ta cứu tôi, tôi cảm ơn anh ta, chết tâm với anh ta? Trò cũ rích này, tôi nếm qua rồi, giờ anh ta dùng lại, tôi chẳng cảm động gì hết. Tôi không nói gì, Liễu Long Đình thấy tôi không nói gì, ngón tay cầm đầu con quỷ hơi buông lỏng. Giờ cả người tôi bị con quỷ này đè đến không động đậy được, nó còn nhe răng trợn mắt với tôi, nếu tay Liễu Long Đình bỏ ra thật, tôi chắc chắn sẽ bị con quỷ này cắn chết. “Yêu cầu gì, tôi đáp ứng hết." Lúc tay Liễu Long Đình sắp bỏ ra, tôi hét lên ngay. Động tác của anh ta dừng lại, nhìn thấy anh ta chỉ còn dùng một ngón tay chế trụ con quỷ. Trừ bỏ lúc trước thần trí không rõ, chưa bao giờ tôi nhận ra, tay anh ta cũng đẹp như mặt anh ta vậy. “Đêm nay ngủ với tôi, tôi sẽ cứu em." Tôi nghe thấy Liễu Long Đình nói thế, không biết đáp lời làm sao, xem ra Liễu Long Đình thật sự coi tôi là loại thích thì kêu đến. Nếu anh ta nghĩ tôi thấp hèn như thế, tôi cũng tiện với anh ta luôn, đáp ứng: “Được, cứu tôi đi.” Thấy tôi đồng ý, Liễu Long Đình kéo tôi từ dưới đất lên, một tay ôm thắt lưng tôi, một tay đặt bên môi, nhỏ giọng niệm chủ ngữ. Anh ta niệm chú ngữ, từng luồng ánh sáng không ngừng phát ra từ người anh ta, ánh sáng chiếu vào người đám tiểu quỷ, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ bọn tiểu quỷ, không đến vài phút, vừa rồi trong phòng đầy quỷ, không thấy đâu nữa, trống rỗng, chỉ còn Diêu Khải Thuy và tôi, Liễu Long Đình sau khi niệm xong, cũng biến mất. Tôi hoàn hồn, đến bên giường nhìn Diêu Khải Thuỵ, không còn mắt người nào trên người cậu ấy, chỉ còn lại một vòng ký hiệu màu đỏ sót lại, tôi đoán nó là vật gì đó, là chủ mà Bạch Sinh nói đến. Giờ Diêu Khải Thuỵ đã có ý thức, cậy ta đang lõa thể thấy tôi cứ nhìn cậu ta chăm chặp, có chút ngượng ngùng. Tôi cũng nhanh quy người, nhặt sao trên đất, đi mở cửa, gọi Bạch . Tiên Hiệp Hay Sinh và bố của Diêu Khải vào. Bạch Sinh nhìn thấy tôi mở cửa, mặt mày đều là lo lắng, hỏi tôi có phải xảy ra chuyện gì không. Cậu ta ở ngoài chỉ nghe thấy tiếng bing bing bốp bốp, bọn họ muốn chạy vào, nhưng trong phòng có kết giới cực lớn, bọn họ không vào được. Kết giới mà Bạch Sinh nói, chắc là lúc tôi thổi sáo, sao này có thể tạo kết giới, bây giờ công lực tôi thấp, kết giới bày ra mới chỉ có thể cản chân bọn họ, nếu tôi chăm chỉ luyện cây sao này, sau này chắc chắn sẽ lợi hại hơn. Người đàn ông thấy trên người con mình không còn mắt người nữa, kích động không ngừng rơi lệ. Bạch Sinh nhìn màu đỏ trên người Diêu Khải nói với người đàn ông rằng chú vẫn còn trên người con ông ta, nếu sau này Tiết Thanh Trạch lại giết người tục mệnh cho người khác, oan hồn vẫn sẽ bám lên người con trai ông ấy. Còn nếu muốn phá chủ, trả lại tuổi thọ ông ta đi mượn, cậu ta mới bằng lòng giải chú giúp con ông ta, dù sao thi tiên gia người ta cũng chú ý đến công bằng. Nghe Bạch Sinh nói thế, người đàn ông nhìn con trai mình đang nằm trên giường, vẻ mặt thống khổ, nhưng vẫn gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Bạch Sinh. Một tay Bạch Sinh đặt lên ấn trên ngực Diêu Khải Thuy, tay kia đặt trên đầu cậu ấy, trong miệng niệm chú ngữ. đôi môi màu bạc hơi động, lúc cậu ấy đọc chủ ngữ giống hệt Liễu Long Đình. Tôi vẫn khá là thích diện mạo của Bạch Sinh. Khi cậu ta giúp Diêu Khải phá giải ngữ, bố Diêu Khải Thuy nháy mắt nhìn qua như già đi mười tuổi. Có lẽ biết mình không còn nhiều thời gian, ông ấy bảo tôi với Bạch Sinh về trước, tiền sẽ bảo người chuyển vào tài khoản cho tôi, ông ấy bây giờ chỉ muốn ngồi với con mình. Tôi với Bạch Sinh đồng ý với người đàn ông, không quấy rầy người ta nữa. Trên đường về nhà, tôi ngồi cùng với Bạch Sinh, bỗng nhiên Bạch Sinh tựa vào đầu vai tôi, tay vuốt ve mặt tôi, tôi chưa kịp hiểu, cậu ta hôn lên, hôn lên mặt tôi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]