Đây là lần đầu tiên tôi tự mình đối phó được với tai hoạ thấy có con mắt trên người Diêu Khải Thụy bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Tôi cũng quên đi sợ hãi, cành nhìn Diêu Khải Thuỵ, tôi càng có cảm giác để thổi sáo. Diêu Khải Thuy nghe thấy tiếng sáo của tôi, ánh mắt nhìn trần nhà cũng bớt dại đi, quay qua nhìn tôi.
Một, rồi hai con mắt không chịu được tiếng sáo của tôi đều bay ra khỏi người Diêu Khải Thuy, bay ra liền biến thành một đám trẻ nhỏ, mặc quần áo hiện đại, lớn nhất tầm mười tuổi, ít nhất, cả trẻ con cũng có!
Tiết Thanh Trạch này điên rồi, may mà không còn ở bên cạnh Phượng Tổ Thiên, nói cách khác, nếu Phượng Tổ Thiên còn ở cạnh bảo vệ anh ta, có khi anh ta lại càng không thèm để ai vào mắt.
Tôi làm phiền mấy đứa nhỏ, mấy đứa đương nhiên không bỏ qua cho tôi. Một đứa tiếp một đứa ngay ngắn đứng cạnh tôi, thành vòng tròn, chầm chậm đi về phía tôi. Mắt nhìn tôi, vừa có oán hận lại có chút mê man, giống như là bọn nhỏ cũng không biết nó đang giận hờn gì tôi.
Tiểu quỷ chết oan, bình thường vẫn chưa có tâm trí. Nếu tôi không giết bọn nó, thì là bọn nó giết tôi. Nhưng giờ t không biết dùng sáo phượng minh trong tay như thế nào cả. Bây giờ tôi còn thôi, nó còn áp dduc mấy tiểu quỷ này, vì khỏi trắng theo tiếng trắng bay ra, bay lơ lửng quanh người tôi, bao quanh ngoài là đám tiểu quỷ. Bọn nó vào không được mà ra cũng chẳng xong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268670/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.