Cẩm của tôi bị mũi giày của Liễu Long Đình đá mạnh vào, đầu óc choáng váng như sắp vỡ ra. Ngân Hoa Giáo Chủ cũng không hiểu vì sao Liễu Long Đình làm như vậy, nên vội vàng vuốt ngực Liễu Long Đình, bảo anh ta bớt giận. Lúc nãy, không phải tôi đã xin lỗi anh ta rồi sao? Nếu anh ta chưa nguôi giận thì cứ đánh tôi nữa đi, đừng ghê tởm tôi.
Liễu Long Đình quay đầu nhìn Ngân Hoa Giáo Chủ thì giọng điệu vẫn khiêm nhường. Còn đối với tôi thì khác một trời một vực. "Đã để cho Giáo Chủ phiền lòng rồi. Nhưng bây giờ tôi vô cùng chán ghét người phụ nữ này nên cũng không muốn làm chuyện gần gũi với cô ta. Tôi hy vọng có thể đợi tôi ít ngày, tôi nhất định sẽ điều chỉnh lại tâm tư, giúp Giáo Chủ có thể ra ngoài sớm nhất."
Ngân Hoa Giáo Chủ chỉ muốn tinh khi của Liễu Long Đình. Dù cho bây giờ Liễu Long Đình nói chuyện khiêm nhường với cô ta nhưng cô ta vẫn có chút không vui. Nhưng dù sao cô ta vẫn phải trông cậy vào sự giúp đỡ của Liễu Long Đình mới có thể ra ngoài được. Vì thế cô ta cũng không nổi giận với Liễu Long Đình, mà lại tiếp tục về võ anh ta, vô cùng hiền hậu bảo anh ta đừng để chuyện này ở trong lòng. Sau đó lại an ủi thêm vài câu rồi xoay người, bay trở vào trong bụng tôi.
Lúc này chỉ còn tôi và Liễu Long Đình ở trong nhà. Tôi lặng lẽ đứng dậy, không nói gì với Liễu Long Đình, cũng chẳng thèm nhìn anh ta, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268650/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.