Tôi nghĩ thiếu niên đang gọi người khác, nhìn về phía sau nhưng mà chung quanh ngoại trừ tôi cũng không có cô gái nào khác.
Thiếu niên kia thấy tôi nhìn xung quanh, vì thế đi về phía tôi, trực tiếp kéo lấy tay tôi cười vui sướng: "Chị không nhớ tôi à, tôi là Long Nhi mà?” “Long Nhi?" Nhìn thấy thiếu niên có gương mặt đẹp như tượng, làn da trắng trẻo như có ngọc mài dũa, tôi thật sự không nhở được khi nào thì quen biết một người tên Long Nhi. Hơn nữa hơi thở phát ra trên người thiếu niên này chứng minh cậu ta không phải người thường. Đừng nói cậu ta là Tỉnh Long mà
Ngân Hoa giáo chủ nói tới đó chứ?! "Cậu là Tỉnh Long?” Tôi hỏi thiếu niên nọ.
Thấy tôi không nhớ ra cậu ta, trong mắt thiếu niên ảnh lên vẻ khổ sở: “Chị thật sự không nhớ tôi sao? Thật ra tôi không phải Tỉnh Long, tôi là con của Nam Hải Long Vương. Nghìn năm trước tôi ham chơi, bỏ mất thời gian về nhà, chỉ có thể ở nhân gian phiêu bạt. Tôi vì ăn vụng vật cống nạp của một đạo sĩ muốn hiến tế cho ông nội Ngọc Đế nên bị đạo sĩ bắt lại rút gân chặt xương. Vừa lúc được chị nhìn thấy nên chị đã đền vật cống nạp cho đạo sĩ, cứu được tôi, tôi thấy chị xinh đẹp nên vẫn luôn đi theo bên cạnh chị. Chị thích tôi nên đã mua căn nhà ở đây, thông với giếng nước, sắp xếp tôi ở lại trong giếng này tu hành. Hơn nữa chị cũng ở đây với tôi một hai năm, sau đó có việc nên chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268647/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.