Cả cơ thể của người phụ nữ này đều không có một mảnh vải che thân. Cô ta cứ như vậy mà đứng trước mặt tôi rồi nhìn vết thương đang chảy máu của tôi. Khóe miệng của cô ta hiện ra một nụ cười lạnh, cô ta nói với tôi: "Làm sao vậy? Không đủ kiên nhẫn để tiếp tục sống sao?"
Giọng nói của người phụ nữ này rất trong trẻo và dễ nghe, hơn nữa tôi còn cảm thấy vô cùng quen tại. Khi đầu óc tôi đang đảo quanh một cách nhanh chóng thì tôi chợt nhớ ra giọng nói của cô ta rất giống với giọng nói của người phụ nữ đã nói chuyện với Liễu Long Đình trong thư phòng ngày hôm đó mà tôi đã nghe được sau khi về tới nhà. Giọng nói của người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi chính là giọng nói của người phụ nữ mà tôi đã nghe thấy ngày hôm đó.
Chẳng lẽ người mà tôi mang theo trong bụng chính là nữ nhân này sao? Nhưng vì sao dáng vẻ của cô ta lại giống với tôi như vậy, mà cũng chỉ có duy nhất một điểm là không giống, chính là khi thể của cô ta mạnh hơn so với tôi rất nhiều. Bộ dạng của cô ta cũng tươi đẹp hơn tôi. Nếu như phải lấy một vật nào đó để hình dung thì hai người chúng tôi giống như mặt trời và mặt trăng, cô ta rực rỡ đến chói mắt, mà tôi ảm đạm và tối tăm. "Cô, cô là ai?" Tôi cố gắng dùng giọng nói đã yếu của mình để hỏi người phụ nữ kia một lần. Tôi thực sự không thể tin được, cứ cho đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268640/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.