Thấy tôi đồng ý, Thần Núi vỗ lên mặt tôi, nở nụ cười: “Vậy thì chúc cô may mắn." Nói rồi, anh ta kêu mấy người khiêng tôi đi, cứ bỏ vào chuồng ngựa nào cho tôi ngủ một đêm là được, nhưng trước sáng mai phải ăn diện tươm tất cho tôi.
Thần Núi kêu mấy người kia khiêng tôi vào chuồng ngựa, thế là chúng thật sự ném tôi vào chuồng ngựa rồi bỏ mặc tôi. Trong chuồng còn nuôi mười mấy con ngựa, mùi thối của phân và nước tiểu khiến tôi sắp ngất xỉu. Thần Núi quả thực là một tên biến thái. Thứ đáng sợ như vậy lại là thần linh, chẳng trách thiên hạ này càng ngày càng rối loạn, chính là vì thứ tà túy tàn bạo như vậy đều hoành hành ngang ngược trên thế gian này.
Bây giờ Liễu Long Đình đang bị đóng đinh trên tường thành, tôi rất nhớ anh ấy, nhưng đám người kia đã nhốt tôi trong chuồng ngựa. Nhìn rào chắn cao, tôi vốn không ra được, cho dù bây giờ tôi với Liễu Long Đình đang ở trong gương thì tôi cũng không thể gặp anh ấy. Trong lòng tôi tràn ngập đau buồn, nhìn con ngựa cao lớn không ngừng giẫm lung tung bên cạnh mình, tôi mau chóng ôm bụng sợ mấy con súc vật này đạp trúng con tôi. Tôi tìm một góc vắng rời xa bầy ngựa, co người nằm xuống, sờ lên bụng mình. Tôi gửi gắm hết sự nhớ nhung Liễu Long Đình vào đứa con, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, chỉ mong sao nó có thể chậm rãi lớn lên trong bụng mình, sau đó tôi sẽ sinh ra nó, nó chính là bảo bối của tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268617/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.