Tôi cuống quýt nhả con bọ đó ra, nhưng đã muộn rồi, con họ đã hòa tan trong miệng tôi. Ngay cả Liễu Long Đình cũng không ngờ, Bố Thắng Đạt lại đột nhiên tập kích tôi, nhanh chóng bước tới cạy miệng tôi ra nhìn vào trong, không thấy con bọ kia đâu, anh ấy lại há miệng hút trong miệng tôi, muốn hút con bọ đó ra. Nhưng không còn cách nào nữa, con bọ kia đã hòa tan trong máu thịt của tôi.
“Vô ích thôi, tình cổ gặp thịt thì tan, hơn nữa chỉ có một mình cô Bạch ăn, có nghĩa là cô Bạch đã bị phản bội. Tình cổ này là đực cái đồng thể, sẽ sinh sôi nảy nở trong người cô Bạch, chắc hẳn một hai tháng sau, cô Bạch sẽ tử vong." Bố Thắng Đạt nói đúng trọng tâm, mặc dù giọng nói hơi áy náy, nhưng áy náy thì có ích lợi gì? Tôi đã ăn thứ đó, hai tháng nữa sẽ chết.
Liễu Long Đình tức giận chộp vào ngực Bố Thắng Đạt, hung tợn hỏi anh ta: “Còn cách giải cứu nào?"
“Chỉ cần anh cũng ăn một con, hơn nữa bảo đảm hai người vĩnh viễn yêu nhau, không thì chỉ cần một bên phản bội, bên kia sẽ chết. Ưu điểm duy nhất là ăn tình cổ này thì một con trùng cổ khác trong người cô Bạch sẽ biến mất." Nói tới đây, Bố Thắng Đạt đã hộc máu tươi. Liễu Long Đình vô cùng căm hận anh ta, trực tiếp cầm trái tim anh ta lôi ra ngoài, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả quần áo của tôi. Nhưng điều đó vẫn không đủ để Liễu Long Đình trút giận. Anh ấy siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268607/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.