Liễu Long Đình ngốc thật hay ngốc giả vậy? Thuần Dương này còn lợi hại hơn tôi, sao tôi có thể xúc phạm tới cô ta? Hơn nữa tiên gia bị thương chút xíu như vậy, chẳng phải bình thường có thể tự chữa lành hay sao? Còn khóc gì mà khóc?
“Không! Em không làm gì hết, tại sao phải xin lỗi cô ta?" Tôi nhất thời tức giận nên nói chuyện cũng hùng hổ, không nhận chính là không nhận, dựa vào đâu mà vu khống cho tôi?
Có lẽ Liễu Long Đình hy vọng tôi cúi đầu, Thuần Dương sẽ không gây chuyện nữa, nhưng không ngờ lúc này tôi còn bướng bỉnh, anh ấy đã bảo tôi rằng giữ Thuần Dương lại đây là có kế hoạch khác, nhưng tôi còn tùy hứng như thế, cho nên giọng điệu của anh ấy cũng trở nên thô lỗi: "Cô không muốn nhận lỗi thì cút đi, đừng trở về gặp tôi!"
Đúng cười cười chết mất, anh ta cho rằng tôi rất muốn gặp anh ta sao? Thấy Liễu Long Đình ôm Thuần Dương, biết rõ cô ta cố tình gây sự mà còn trách tôi, có chuyện gì mà nhất định phải lợi dụng một người phụ nữ mới có thể hoàn thành? Lúc này tôi nhìn hai người họ lại thấy phiền lòng, giống hệt hai con ruồi liên tục vo ve trước mặt tôi, cho nên lần đầu tiên tôi mắng lại Liễu Long Đình: “Nhìn cái bộ mặt ngang ngược của anh đi! Cút đi cút! Anh đừng xin tôi trở về!"
Nói rồi, tôi xoay người đi ra ngoài, đằng sau truyền đến tiếng mách lẻo của Thuần Dương, nói tôi đang mắng anh ta. Tôi hận không thể quay lại xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268600/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.