*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không riêng gì tôi, ngay cả Phượng Tổ Thiên ở trong thân thể tôi nhìn thấy những ánh sáng màu vàng bùng nổ từ trong lòng bàn tay của Liễu Long Đình thì cũng kinh ngạc, lập tức thoát khỏi người tôi. Ngay sau đó, tôi vẫn có thể thấy được ánh sáng màu vàng kia, vô cùng chói mắt ở một nơi tối om như thế này, nhưng khi tôi nhìn thì lại cảm thấy nó rất ấm áp.
Ban đầu ánh sáng màu vàng đó chỉ tỏa ra từ bàn tay của Liễu Long Đình, nhưng đến sau này lại tỏa ra từ cả người Liễu Long Đình. Lúc này trông anh ấy như cái máy phát điện tự động, đám âm quỷ kia không ngừng nhào về phía anh ấy, nhưng chỉ có một kết cục duy nhất là hồn phi phách tán.
Suốt một đêm, Liễu Long Đình và Anh Cô ngồi yên không nhúc nhích. Có lẽ tiên gia đều đấu pháp như vậy. Gần tới bốn năm giờ, tôi nhìn Liễu Long Đình, thật sự không chịu đựng được nữa. Phượng Tố Thiên thấy tôi buồn ngủ thì vỗ lên đùi anh ta, nói anh ta không ngại cho tôi mượn đùi gối đầu.
Liễu Long Đình đang ở cách chúng tôi không xa, tôi nào dám quang minh chính đại nằm lên đùi Phượng Tố Thiên. Thấy tôi cứ chần chờ, Phượng Tố Thiên dứt khoát kéo tôi nằm lên đùi anh ta, kêu tôi đừng do dự, anh ta sẽ canh chừng giúp tôi. Lát nữa Liễu Long Đình sắp lại đây, anh ta sẽ kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268558/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.