Vương Hoằng đã giúp tôi tìm được lý do về nhà. Nhưng tôi lại tham lam, không muốn chỉ xin nghỉ mấy ngày chỉ vì muốn về tìm Liễu Long Đình rồi lại quay về đây học tiếp. Tôi như bị trúng độc của Liễu Long Đình, mỗi ngày không thấy anh ấy, tôi đều vô cùng nhớ nhung, nhớ đến mức tôi sắp điên rồi. “Để tớ suy nghĩ đã, sau đó sẽ trả lời cậu." Tôi đáp. “Cậu còn suy nghĩ gì nữa? Mối kiếm tiền thế này, tớ dám bảo đảm cậu về mấy ngày sẽ kiếm được 240 triệu..." Vương Hoằng nói gì đó tôi không nghe được, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nếu nghỉ học thì phải tìm giảng viên nào để làm thủ tục. Đúng vậy, tôi đã quyết định rồi, tôi phải về nhà, tôi không muốn đi học nữa, tôi muốn về nhà gặp Liễu Long Đình. Sau khi đưa ra quyết định này, tâm trạng của tôi trở nên thoải mái hơn nhiều, bắt đầu thu dọn đồ đạc, hoàn thiện thủ tục nghỉ học trường. Từ khi Liễu Long Đình rời đi, Phượng Tố Thiên đã coi nhà tôi thành nhà của anh ta, không thèm gõ cửa mà vào luôn. Tôi nói với anh ta mấy lần mà anh ta không nghe. Nhưng nể tình anh ta làm người quân tử ngay thắng, tôi cũng không quan tâm nữa. Mấy ngày nay anh ta thấy tôi vui vẻ, tò mò hỏi tôi có phải quen biết người mới không? Liễu Long Đình còn chưa đi được bao lâu cơ mà! Nghĩ tới tên Liễu Long Đình, trong lòng tôi lại hân hoan, nói với Phượng Tổ Thiên: "Không, tôi muốn tạm nghỉ học, lần này về nhà để gặp Liễu Long Đình. Tôi không đi học nữa, cũng không muốn ở tỉnh khác phát triển, sau này tôi sẽ ở lại thành phố nhỏ đó, làm bà cốt cả đời.” Có lẽ giọng điệu của tôi quá phấn khởi nên Phượng Tố Thiên bất mãn nhìn tôi, hỏi có phải Liễu Long Đình cho tôi uống thuốc độc hay không. Người khác yêu xa được, sao tôi lại không được? Hơn nữa anh ta nghi ngờ là Liễu Long Đình cố ý dụ tôi về nhà, không thì sao anh ấy lại không mua di động, mỗi lần đều gọi bằng điện thoại của bà nội tôi. Con người chính là như vậy, tình cảm càng bị đè nén, càng không chiếm được thì càng bùng nổ dữ dội hơn, kêu tôi đừng vào tròng của Liễu Long Đình. Tôi nghỉ học thì sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà, nào quan tâm có phải Liễu Long Đình cố ý dụ tôi về hay không. Mặc dù lúc trước anh ấy từng nói muốn tôi bảo lưu để về nhà với anh ấy, chẳng qua tôi không đồng ý mà thôi. Nhưng bây giờ cho dù đó là cái bẫy, tôi cũng sẵn sàng chui vào bẫy. Thấy tôi không hề do dự, Phượng Tố Thiên hơi tức giận, kéo tay tôi lại, giọng điệu cũng trở nên nặng nề: “Bạch Tô, cô bình tĩnh chút được không? Cô không phát hiện cô đã bị Liễu Long Đình khống chế rồi à? Cậu ta đưa ra yêu cầu gì, cho dù khi đó cô không muốn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị cậu ta dắt mũi. Cô không cảm thấy đáng sợ hả?” “Có gì đáng sợ? Anh nói cho tôi đi." Tôi cũng bị Phượng Tố Thiên chọc giận. Bất kỳ cô gái nào đang háo hức được gặp bạn trai, nam thần của mình mà lại có người cứ nói xấu bạn trai bên tai mình thì cũng sẽ tức giận. "Liễu Long Đình không phải là thứ tốt lành gì, lúc trước cậu ta từng làm rất nhiều chuyện xấu, chơi bao nhiêu phụ nữ, tôi chỉ muốn cô đừng bị cậu ta lừa gạt, lúc đó sẽ chỉ có mình cô đau khổ thôi.” Nói tới đây, Phượng Tổ Thiên dần dần nhỏ giọng. Tôi biết Phượng Tổ Thiên lo cho mình, nhưng anh ta chưa từng yêu đương, sao hiểu được lúc thích một người thì sẽ không thể khống chế bản thân? Bây giờ tôi cũng bình tĩnh lại, nói với Phượng Tố Thiên rằng tôi cũng biết trước kia Liễu Long Đình không phải là người tốt, nhưng tôi vẫn muốn trở về gặp anh ấy, nếu anh ta muốn về cùng thì chúng tôi sẽ cùng nhau về, nếu không muốn thì anh ta ở lại đây cũng được, tôi sẽ đưa cho anh ta chìa khóa nhà. Thấy tôi đã hết thuốc cứu chữa, tôi cảm thấy Phượng Tổ Thiên đã sụp đổ. Vì thế tôi cũng nói chuyện nhẹ nhàng hơn, nói rằng Liễu Long Đình sẽ không như anh ta nghĩ đâu, trực giác của phụ nữ rất chính xác, ai thích mình hay không thì đều có thể cảm nhận được. Tôi biết có lẽ Liễu Long Đình yêu đương với tôi là có mục đích khác, nhưng tôi cảm nhận được trong lòng anh ấy vẫn có tôi. Mặc dù nói chuyện này với người khác thì hơi ngượng ngùng, nhưng tôi cũng chỉ mong Phượng Tố Thiên có thể hiểu tôi, đừng nói xấu Liễu Long Đình mãi như vậy. "Trong lòng tôi cũng cô, cô biết không?" Phượng Tố Thiên vừa nói vừa lại gần tôi, bế tôi lên ngồi lên người anh ta, đè đầu tôi muốn hôn lên môi tôi. Tôi cả kinh, đầu óc trống rỗng không kịp suy nghĩ, quả thực không thể tin được Phượng Tố Thiên lại nói như vậy với tôi. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, tôi lập tức quay đầu tránh thoát môi Phượng Tố Thiên, nhảy xuống rồi cho anh ta một cái tát. "Chát" một tiếng, trên má Phượng Tổ Thiên xuất hiện dấu bàn tay đỏ tươi, đồng thời bàn tay tôi cũng đau rát. Cái tát này khiến tôi và Phượng Tố Thiên đều tỉnh lại. Có lẽ Phượng Tổ Thiên cũng không ngờ vừa rồi mình lại xúc động, im lặng một hồi rồi xấu hổ nói cảm xúc của anh ta xảy ra vấn đề, kêu tôi đừng để ý, coi như vừa rồi anh ta nói bậy đi. Tôi gật đầu nói ừ. "Cô đi chuyến bay mấy giờ? Tôi đi cùng cô đi. Bây giờ Liễu Long Đình bị thương, lỡ có chuyện gì thì hai người cũng không tiện." Dù gì Phượng Tố Thiên cũng là tiên gia của tôi, hơn nữa anh ta đã xin lỗi tôi rồi, tôi cũng đồng ý, coi như vừa rồi anh ta chỉ đùa thôi. Suy cho cùng thì tôi cũng không phải là hàng bắn đắt, có một mình Liễu Long Đình thích tôi, tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Sau khi tạm biệt trường học, trong lòng tôi tràn đầy vui sướng. Tôi lên máy bay, báo với bà nội rằng tôi sắp về nhà. Bà nội hỏi tôi không đi học sao? Về nhà làm gì? Tuy nhiên khi bà nội đưa điện thoại cho Liễu Long Đình, tôi vui vẻ không cố kỵ được cái gì, kêu Liễu Long Đình tắt loa ngoài đi. Sau khi Liễu Long Đình nói được rồi, tôi đã nói hết cho anh ấy nghe những mong nhớ bao ngày qua, hỏi anh ấy có nhớ tôi không? Nghe nói tôi về, Liễu Long Đình vui vẻ hơn nhiều, nhưng bà nội còn ở bên cạnh, anh ấy vẫn giả vờ nghiêm trang nói: “Ừ, về đi, tôi ra sân bay đón em." Giọng điệu của Liễu Long Đình vừa giống bạn trai lại vừa giống ba tôi. Nếu bạn trai và cha của thể pha trộn với nhau thì tôi nghĩ đó là Liễu Long Đình. Lúc ở trên máy bay, tôi còn rất chú ý tới tâm trạng của Phượng Tố Thiên. Tuy nhiên trông anh ta cũng không có vẻ buồn bã mất mát gì, tôi lại yên lòng, hỏi lúc trước có phải anh ta là Thượng Phương Tiên ở kinh thành, quản hạt khu vực kinh thành không? "Đúng thế, tôi là Hoàng Gia Tiên, nhưng bây giờ cũng không còn nữa. Thực ra đôi khi tôi rất hâm mộ rồng xám, không cần xuất mã cho người khác cũng có người tín ngưỡng mình, còn có ngày lễ đặc biệt của mình. Ngay cả Liễu Long Đình, mặc dù là rắn nhưng cũng là một trong mười hai con giáp. Nếu chúng tôi không có tín ngưỡng thì e rằng nhiều năm về sau cũng sẽ tan biến." Nghe vậy, tôi an ủi Phượng Tổ Thiên rằng làm gì có chuyện đó, phượng hoàng là thần thú từ thời cổ đại, sẽ không bị diệt vong đâu. Trong tiểu thuyết nào mà chẳng nhắc tới phượng hoàng? Nghe vậy, Phượng Tố Thiên cười với tôi, nói chỉ mong mình sẽ không bị tuyệt chủng, anh ta còn muốn làm tiên gia kiếp sau của tôi nữa cơ. Không hiểu sao nghe Phượng Tố Thiên nói vậy, tôi lại cảm thấy thương cảm. Nhưng máy bay sắp hạ cánh, tâm hồn tôi đã sớm bay đến chỗ Liễu Long Đình Sau khi xuống máy bay, tôi lập tức nhìn thấy Liễu Long Đình đang chờ mình trong đám đông. Tôi gần như quên mất lấy vali hành lý, nhào về phía Liễu Long Đình ôm chầm anh ấy. Hơn nữa khi Liễu Long Đình cúi người ôm mình, tôi hôn lên má anh ấy, hỏi mấy ngày nay anh ấy có nhớ tôi không? "Nhớ, đương nhiên là nhớ, lúc nào cũng muốn em trở về." Liễu Long Đình cười rất vui vẻ, bàn tay luyến tiếc rời khỏi eo tôi, cứ như thể chỉ muốn khiêng tôi lên vai mang về nhà. Nhưng sau khi ôm xong, Liễu Long Đình thấy Phượng Tổ Thiên ở bên cạnh tôi thì lập tức lạnh mặt, hỏi: “Sao anh cũng đến đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]