Thế là sao? Thầy Vệ Quân? Chính là người thầy đồng hương với tôi hôm qua ư?
Tôi nhìn bó hoa hồng đỏ mà bạn học đưa cho tôi, chẳng phải người yêu mới tặng hoa hồng đỏ cho nhau sao? Cho dù thầy Vệ Quân thích tôi nhảy lên đồng đến mấy thì cũng chưa đến mức bị tình yêu sét đánh với tôi chứ? Huống chi giảng viên và sinh viên trong trường vốn nên giữ khoảng cách với nhau, thầy ấy quang minh chính đại như vậy, không sợ bị người ta lời ra tiếng vào à?
Tôi thuận miệng kiếm cớ lấp liếm với đám nữ sinh cùng lớp, nói hoa này không phải tặng cho tôi, họ đừng nghĩ nhiều. Đám nữ sinh nháy mắt với tôi kêu không tin, nói thực ra thầy Vệ Quân cũng rất được, bảo tôi đi theo thầy Vệ Quân đi, nhường bạn trai cho họ.
Tôi liếc xéo họ, kêu họ đừng nói lung tung. Nhưng nhìn nụ cười vui vẻ của họ, có lẽ đã nguôi ngoai từ sự kiện của Diêu Lê Na. Suy cho cùng thì mỗi người đều chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của một người khác thôi, không có ai sẽ vì một người khác mà đánh mất ý nghĩa của sự sống.
Sau khi chuông vào lớp vang lên, giảng viên kêu chúng tôi tự chế tác mô hình động họa, giao nhiệm vụ cho chúng tôi rồi rời đi. Bây giờ chúng tôi đã là năm ba, đã có bạn học bắt đầu mưu tính cho công việc tương lai. Cơ hội nghề nghiệp của chúng tôi vẫn rất đa dạng, nào là công ty hoạt hình, chế tác nhân vật game vẫn vân... đều có tiền cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268493/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.