Ngẫm lại gần đây tôi thực sự không có tiền, hơn nữa nghèo tới mức muốn mua son môi kẻ mắt đều phải xin Liễu Long Đình, vậy thì rất xấu hổ, cho nên tôi hạ giọng hỏi Phượng Tố Thiên có nắm chắc không?
“Đương nhiên là chắc! Nhưng tôi cũng không chắc là có thể đuổi sát khí hay không.”
Nghe vậy, tôi trợn trắng mắt, anh ta nói thế khác nào nói vô ích? Không xử lý thỏa đáng thì người ta dựa vào đâu mà trả tiền?
Thấy tôi khinh thường, Phượng Tổ Thiên ngồi xuống trước bàn tôi, nói: “Bà nội ơi, cô có thể nhận rõ bản chất của tôi rồi hẵng khinh thường tôi được không? Tôi chỉ am hiểu phong thủy, lớn đến toàn thế giới, nhỏ tới bể cá trong nhà nên đặt chỗ nào, chỉ cần tôi nhìn thì sẽ biết có tốt hay không. Hơn nữa tôi chỉ giao tiếp với địa mạch khí thế, cô lại đòi tôi phải giết quỷ. Liễu Long Đình mới am hiểu giết quỷ, lúc đó chúng tôi mỗi người xử lý chuyện của mình, lỡ xử lý không được thì tìm Liễu Long Đình."
Phượng Tổ Thiên nói vậy, tôi ngẫm lại cũng thấy đúng, dù sao thật sự không được thì còn có thể Liễu Long Đình. Thế là tôi quên mất đang ở trong lớp, giơ tay lên đập bàn tay với Phượng Tố Thiên: “Được, chúng ta nhận đơn này."
"Bạch Tô!" Giảng viên đứng trên bục giảng bỗng thấy tôi giơ tay, nhất thời vui vẻ nói: “Các em nhìn Bạch Tô đi, người ta tự giơ tay báo danh kìa, các em đúng là khóa sinh viên kém nhất mà tôi từng dạy!"
Tôi chợt quay lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-thai-mang-xa-thai-ran/1268490/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.