Chương trước
Chương sau
Tôi nhớ tới tin nhắn Diêu Lê Na gửi cho tôi, cô ta nói như tôi mong muốn, họ đều đã chết.
Tôi chưa bao giờ muốn các nam sinh này chết. Hơn nữa hôm đó Liễu Long Đình còn cứu họ, hơn nữa tôi nghi ngờ cái chết của đám nam sinh này chắc chắn liên quan tới chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật của Vương Toàn hôm đó, hơn nữa là khoảng thời gian tôi rời khỏi đập chứa nước, Liễu Long Đình ở lại cứu họ. Mà trong khoảng thời gian đó, bây giờ chỉ có Liễu Long Đình và Diêu Lê Na còn sống.
Liễu Long Đình đã rời đi từ sớm, tôi không thể liên lạc với anh ấy. Bây giờ người duy nhất mà tôi có thể tìm chính là Diêu Lê Na. Còn hai phút là lên lớp, tôi mau chóng chạy vào phòng học. Phượng Tố Thiên ở đằng sau ăn bánh bao, kêu tôi đừng chạy nhanh như thế, cảm sữa đậu nành rất khó đuổi theo nên anh ta dứt khoát không đuổi theo, kêu chờ ăn xong rồi đi tìm tôi.
Lúc tôi chạy tới cửa phòng học, trong lớp chẳng có mấy người, chắc là vì đã có mấy người chết nên mọi người đều hoảng loạn. Nhưng trong số những người này, còn một người khác, chính là Diêu Lê Na.
Diêu Lê Na ngôi trên chỗ tôi hay ngồi. Thấy tôi đứng ở cửa phòng nhìn mình, cô ta lập tức đứng dậy đi ra, ngoắc ngón tay kêu tôi đi cùng cô ta. Bây giờ trong lớp cũng không có mấy người, chắc không học được, lại thêm hỏi cô ta chuyện này trong phòng học thì không tiện, cho nên tôi bèn đi cùng Diêu Lê Na. Diêu Lê Na dẫn tôi vào một phòng học trống, nói: “Sao? Họ đều chết rồi đúng không?”
“Chiều hôm sinh nhật của Vương Toàn, rốt cuộc các cậu đã xảy ra chuyện gì?" Tôi vẫn tin lời Phượng Tổ Thiên, hỏi thẳng Diêu Lê Na.
Có lẽ Diêu Lê Na còn muốn vòng vo với tôi một hồi, thấy tôi đi thắng vào trọng điểm, cô ta hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười nói: “Tôi với bạn trai cậu đã làm giao dịch. Cậu muốn biết là giao dịch gì không?”
Thấy vẻ mặt ngả ngớn của Diêu Lê Na, tôi hơi tức giận. Đã chết nhiều người như vậy mà cô ta chẳng hề thương tâm chút nào. Chỉ trách trước kia tôi không nhìn thấu cô ta, không thì hôm nay sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
“Tôi tìm cậu cũng là muốn hỏi cậu chuyện này”
“Liễu Long Đình là yêu quái đúng không? Cậu dẫn một con yêu quái tới trường, mấy nam sinh kia đều bị cậu hại chết.” Diêu Lê Na lại gần tôi, gương mặt trang điểm tỉ mỉ kê sát vào mặt tôi, lần đầu tiên khiến tôi ghê tởm như vậy. “Hừ, sao cậu biết anh ấy là yêu quái?” Tôi không nói Liễu Long Đình là tiên gia, muốn nghe xem cô ta sẽ vu khống Liễu Long Đình như thế nào.
“Bởi vì tôi thấy anh ta hút tinh khí. Anh ta chẳng những hút tinh khí của mấy con ma nữ kia mà còn hút hết tinh khí của đám nam sinh chết trong lớp.”
Nghe vậy, tim tôi đập thình thịch, khó tin như lúc Liễu Long Đình nói cho tôi biết chính Diêu Lê Na đã xúi giục Vương Toàn làm hại tôi. Tôi hỏi lại: “Cậu cũng ở đó với anh ấy mà, tại sao anh ấy hút tinh khí của đám nam sinh kia mà lại không hút của cậu?”
“Hừ” Diêu Lê Na cười khẩy, dời mặt đi rồi nói: “Bởi vì tôi có cô bạn là cậu chứ sao? Tôi lấy cậu ra van xin anh ta, nói tôi là bạn thân nhất của cậu, nếu tôi chết thì cậu sẽ rất buồn, tôi kể lại chuyện cũ của chúng ta, anh ta động lòng. Xem ra anh ta rất yêu cậu, cho nên mới tha cho tôi, nhưng anh ta yêu cầu tôi đừng tiết lộ chuyện này, nhất là không thế cho cậu biết, thậm chí còn đồng ý yêu cầu của tôi.”
“Cậu đừng lừa gạt tôi. Liễu Long Đình là tiên, không có khả năng vô duyên vô cớ giết người hủy hoại đạo hạnh của mình. Hơn nữa nếu anh ấy giết người thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ giết cậu. Anh ấy không thích tôi, cho nên sẽ không vì cậu là bạn tôi mà tha cho cậu.”
"Vậy à?” Diêu Lê Na nhíu mày: “Nhưng cậu xem, mấy nam sinh cùng chúng ta lên núi đều đã chết, trừ cậu rời đi trước, chỉ còn mình tôi sống sót, chẳng lẽ không thể chứng minh tôi nói thật sao? Huống hồ ai cân biết Liễu Long Đình là tiên hay yêu quái, anh ta giết người hút tỉnh khí là sự thật, mấy người kia đã chết từ mấy ngày trước, Liễu Long Đình đã làm phép cho họ để họ sống thêm mấy ngày, phủi sạch quan hệ với anh ta và cậu.” Diêu Lê Na giống như một con mãnh thú đang dồn ép con mồi. Cô ta cũng là phàm phu tục tử, nếu cô ta không nói thật thì sao lại biết nhiều chuyện mà cô ta chưa bao giờ trải qua như thế? Hơn nữa lời nói của cô ta cũng như Phượng Tố Thiên, đều kết luận mấy nam sinh kia chết từ mấy ngày trước. Ngẫm lại dáng vẻ đầy chính khí của Liễu Long Đình, tôi không tài nào tưởng tượng nổi cảnh anh ấy hút tinh khí của người khác. Anh ấy là tiên chứ không phải là người yêu quái, tại sao lại hút tinh khí? Trong lòng tôi như có con dao đâm vào. Tôi vẫn muốn chính miệng hỏi Liễu Long Đình xem có phải anh ấy đã giết người không?
“Liễu Long Đình kêu cậu đừng nói cho tôi biết chuyện này, bây giờ cậu lại nói, chẳng lẽ không sợ chết?” Tôi hỏi: “Lúc trước Vương Toàn giở trò với tôi trên xe là vì cậu xúi giục đúng không?” Thấy tôi vạch trần, Diêu Lê Na lại chẳng hề bối rối, còn cười ầm lên: “Đúng, chính tôi xúi giục đấy. Vương Toàn là con trai của cha nuôi tôi, từ năm nhất tôi đã thích Vương Toàn. Nhưng cậu ta lại nói cậu ta thích cậu. Người tôi thích lại thích bạn của tôi, tôi còn phải nhìn cậu với cậu ta mập mờ suốt ngày, cậu không cho rằng tôi nên hận cậu hả? Vốn dĩ các cậu không có kết cục gì, chuyện này trôi qua thì thôi, nhưng cậu lại dẫn một người bạn trai còn hơn cả Vương Toàn, tại sao ông trời lại bất bằng với tôi đến thế? Cậu dựa vào đâu mà không cần trả giá cũng có được thứ tốt hơn tôi? Tại sao tôi chỉ có thể ngủ với lão già khọm kia? Tôi không dễ chịu, cậu cũng đừng hòng sung sướng!” Lúc nói chuyện, Diêu Lê Na vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt bốc lửa, nhưng nói xong, cô ta bình tĩnh lại, tiếp tục vênh váo nói: "Nhưng sau này tôi phát hiện ông trời vẫn công bằng, cậu bạn trai bảnh bao của cô chỉ là một con yêu quái giết người không chớp mắt. Loại yêu quái này sẽ không chết tử tế, cậu cũng không thể chết tử tế. Chẳng qua trước khi cậu chết, cậu phải bảo vệ tôi, tôi nói chuyện này cho cậu, con yêu quái kia cũng không thể diệt khẩu tôi”
“Cậu đừng đắc ý quá sớm. Không chừng cậu còn chết thảm hơn tôi ấy chứ.”
Đây là câu nói hung ác nhất của tôi từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, nhưng lại nói với người bạn thân đã chung sống với tôi suốt ba năm.
“Bạch Tô, cậu cứ chém gió đi, tôi còn không biết cậu sao? Cậu sẽ không để tôi chết, ngược lại cậu còn bảo vệ tôi. Tôi biết mình đã thấy bí mật của Liễu Long Đình, dù anh ta tha cho tôi thì cũng là vì cậu, sau này anh ta vẫn sẽ tìm cơ hội giết tôi. Dù gì không ai muốn bị người khác bắt được nhược điểm. Nhưng anh ta để ý cậu, chỉ cần cậu biết chuyện này, về sau tôi chết thì cậu sẽ nghi ngờ anh ta đầu tiên, anh ta không có khả năng không biết, cho nên Bạch Tô, cậu muốn duy trì quan hệ với bạn trai thì sau này nếu tôi chết tức là bị cậu hại chết. Làm nhiều chuyện xấu sẽ bị báo ứng.”
Nói xong, Diêu Lê Na cố ý giả vờ thân thiết ôm tôi, sau đó cười phá lên xoay người đi ra ngoài. Tôi ngồi một mình trên ghế, đầu óc rối bời, không biết nên đối mặt với Liễu Long Đình bằng vẻ mặt nào.
“Hãy, tiên gia hút tinh khí giết người là điều tối kỵ. Nhưng cũng trách Liễu Tiên của cô, tại sao lại tham hoan? Làm tiên gia thì phải thanh tâm quả dục, giao hợp với con người quá nhiều sẽ tổn hại linh khí, nếu cậu ta có thể ẩn thân thì dù hút tinh khí của một trăm người, con ả kia cũng sẽ không nhìn thấy.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Phượng Tố Thiên lại biến thành con gà ưỡn ngực đi đến trước mặt tôi, vòng quanh chân tôi. Tôi vốn đã khó chịu, thấy anh ta như vậy thì lại chán nản kêu anh ta đi chỗ khác chơi, đừng làm ồn tôi, không chừng Diêu Lê Na đang lừa tôi, sao Liễu Long Đình lại giết người?
“Không có lửa thì sao có khói? Cô cũng biết, lỡ như
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.