Trợ lý bởi tạo “bậc thang lót gạch vàng” tốt đã được phần thưởng là haingày nghỉ có lương, bộ mặt bịn rịn vội vàng quay người rời khỏi.
Tạ Gia Thụ kéo người đang cầm máy quay xem lại một lượt từ đầu đến cuối lên xe.
Vừa đóng cửa, Tổng giám đốc Tạ một phút trước còn lạnh lùng, bá đạo giờ đãgiống như chú chó Goldem Retriever hoạt bát, nhiệt tình, nhún người bổnhào! Ghế tối qua trợ lý ngủ vẫn để bằng, vừa vặn tạo điều kiện cho cúbổ nhào của anh diễn ra suôn sẻ.
Máy quay từ trong tay Phùng Nhất Nhất rơi xuống, cô nhỏ giọng nói, “Anh có chuyện gì thì nghiêm túc nói!”.
Cả người Tạ Gia Thụ nằm úp sấp lên người cô, đè thật chặt, khinh thường“hừ” một tiếng, “Cứ như thế này nói! Anh thích tư thế này!”.
Phùng Nhất Nhất đẩy ra, anh lại ôm chặt hơn, giọng khàn khàn, trầm thấp vanglên bên tai cô, “ Anh không thoải mái! Anh bị cảm rồi! Đứng một đêm mệtchết đi được! Chân anh sắp gãy rồi!”.
Anh gầm nhẹ một hồi vào tai cô, màng tai Phùng Nhất Nhất cũng đau nhức luôn rồi,. cô nghiêngnghiêng đầu, anh lập tức lấn tới, đầu rúc vào trong cổ áo cô hôn loạnxạ. Phùng Nhất Nhất cuống quýt kéo áo lên, anh bỗng dừng lại, nói mộtcâu, “Điện thoại của em làm sao mà tắt máy hả?”.
Phùng Nhất Nhất thoáng sững người, anh thừa dịp đưa hai tay ra kéo áo của cô xuống.
Không đợi cô vùng vẫy, Tạ Gia Thụ đã ấn chặt lấy hai tay của cô. Giữ chặt cô, anh ngồi chồm hỗm xuống, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-niem/3015005/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.