Chương trước
Chương sau
Trợ lý bởi tạo “bậc thang lót gạch vàng” tốt đã được phần thưởng là haingày nghỉ có lương, bộ mặt bịn rịn vội vàng quay người rời khỏi.

Tạ Gia Thụ kéo người đang cầm máy quay xem lại một lượt từ đầu đến cuối lên xe.

Vừa đóng cửa, Tổng giám đốc Tạ một phút trước còn lạnh lùng, bá đạo giờ đãgiống như chú chó Goldem Retriever hoạt bát, nhiệt tình, nhún người bổnhào! Ghế tối qua trợ lý ngủ vẫn để bằng, vừa vặn tạo điều kiện cho cúbổ nhào của anh diễn ra suôn sẻ.

Máy quay từ trong tay Phùng Nhất Nhất rơi xuống, cô nhỏ giọng nói, “Anh có chuyện gì thì nghiêm túc nói!”.

Cả người Tạ Gia Thụ nằm úp sấp lên người cô, đè thật chặt, khinh thường“hừ” một tiếng, “Cứ như thế này nói! Anh thích tư thế này!”.

Phùng Nhất Nhất đẩy ra, anh lại ôm chặt hơn, giọng khàn khàn, trầm thấp vanglên bên tai cô, “ Anh không thoải mái! Anh bị cảm rồi! Đứng một đêm mệtchết đi được! Chân anh sắp gãy rồi!”.

Anh gầm nhẹ một hồi vào tai cô, màng tai Phùng Nhất Nhất cũng đau nhức luôn rồi,. cô nghiêngnghiêng đầu, anh lập tức lấn tới, đầu rúc vào trong cổ áo cô hôn loạnxạ. Phùng Nhất Nhất cuống quýt kéo áo lên, anh bỗng dừng lại, nói mộtcâu, “Điện thoại của em làm sao mà tắt máy hả?”.

Phùng Nhất Nhất thoáng sững người, anh thừa dịp đưa hai tay ra kéo áo của cô xuống.

Không đợi cô vùng vẫy, Tạ Gia Thụ đã ấn chặt lấy hai tay của cô. Giữ chặt cô, anh ngồi chồm hỗm xuống, cúi đầu nheo mắt, ánh mắt quét đi quét lại từcổ đến ngực cô.

Không có bất kỳ dấu vết khả nghi nào! Tạ Gia Thụ “hừ” lạnh một tiếng trong lòng, cúi đầu trồng mấy trái “dâu tây” lên.

Phùng Nhất Nhất thở hắt ra, đẩy đầu anh, phí công chống cự, “Vừa rồi, anh nói với mẹ em rằng, mười phút sau sẽ đưa em về”.

“Hơ, anh còn nói em là khoản nợ của họ cơ!”.

Anh con bảo câu đó là cha anh nói cơ! Chẳng phải đâu! Cha anh chẳng nói với anh được mấy câu. Từ sau khi anh nhớ chuyện đến trước khi cha qua đời,trong vòng mấy năm ngắn ngủi, đều là chị gái Tạ Gia Vân làm bạn với cha.

“Anh…sao…anh lại…”, Phùng Nhất Nhất không còn gì để nói nữa rồi.

Tạ Gia Thụ lầm bầm rồi cọ xát, Phùng Nhất Nhất khó khăn nói “Không được!:, thở hồng hộc, “Mẹ em chắn chắn là đang chờ đấy…anh…anh…vừa rồi thể hiện tốt như vậy…”.

Thật ra thì Tạ Gia Thụ cũng không thể muốn cô vào lúc này, anh chỉ muốn giải tỏa những đè nén ngột ngạt trong lòng.

Giống như việc cứ ôm cô, bỉ ổi cọ đi cọ lại thế này, là việc chỉ có anh mới có thể làm với cô.

“Tiểu ma vương” vẫn vô cùng phấn khích, Tạ Gia Thụ lại lẳng lặng nhẫn nhịn.Phùng Nhất Nhất không dám kích thích anh, cứ bất động để anh đè lên.

Cô ngoan ngoãn để anh ôm thế này, lòng Tạ Gia Thụ bình yên thoải mái vôcùng,. Cho nên, rõ ràng nên ép hỏi tối qua cô ngủ ở đâu, nhưng anh cảmthấy khoảnh khắc này mà dùng để nói chuyện đó quả thực lãng phí! Ngóntay anh chạm lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, một cách biểu đạt dịu dàngkhông lời.

Một hồi lâu sau, Tạ Gia Thụ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chủ động ngồi dậy, sửa sang lại quần áo cho cô. Nhìn trên dưới mấy lượt không có chỗ nào sơ hở, Tạ Gia Thụ mới hôn lên khuôn mặt cô, nói,“Được rồi, sau khi lên lầu, em nói với mẹ em vài câu dễ nghe nhé! Bà cóthể đồng ý với em không can thiệp vào chuyện của em là tốt nhất. Nhưngnếu bà không đồng ý, em cũng đừng cãi lại. Dù sao thì bà nói gì , em cứnhận lời đi, việc sau đó, anh sẽ đối phó”.

Phùng Nhất Nhất ngheanh nói vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Nhưng đối với cô mànói, nếu đã bước được bước đầu tiên khó khăn như vậy, thì cô tuyệt đốikhông có ý định thoái lui.

Điều này Phùng Nhất Nhất không nóinhiều với anh, cô chỉ nói, “ Ạnh cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi. Còn nữa,cô gái kia… anh đừng làm khó cô ấy nữa. Anh không thích cô ấy thì em sẽkhông để bụng đâu. Anh đừng vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến sựnghiệp của mình”.

Nghe mấy lời đầu, khóe miệng của Tạ Gia Thụluôn nở nụ cười, anh còn muốn nói, “Vậy còn Trịnh Phiên Phiên thì sao?Em có để tâm Trịnh Phiên Phiên hay không? Tại sao không hỏi anh về vịhôn thê của anh?”.

Nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng, anh không muốn hỏi gì cả.

Suýt chút nữa thì quên, điều cô để tâm nhất không phải là tình cảm yêu thích của anh dành cho cô.

Tạ Gia Thụ quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, cảm thấy mất hứng. Nhưng một lát sau là ổn, dù sao anh cũng không còn là Tạ Gia Thụ của năm hai mươituổi nữa.

Đến độ tuoir bây giờ của hai người, không nói chuyệnyêu đương một cách đơn thuần có lẽ càng nhẹ nhõm hơn, bởi như vậy sẽcàng lý trí hơn.

Giống như lý trí của Tạ Gia Thụ hiểu được rằng, người mà Phùng Nhất Nhất có thể gọi điện đến đón cô, chính là Thẩm Hiên.

Phùng Nhất Nhất đi lên lầu. Trong nhà, mẹ Phùng ngồi bên bàn cơm. Trên bàn có bày đồ ăn sáng, ba bát cháo, Phùng Nhất Nhất lẳng lặng đi đến ngồixuống.

Mẹ Phùng đang đợi , lúc này liếc mắt nhìn con gái, “Ai cho cô ngồi xuống ăn cơm hả? Ai gọi cô hả?”.

Phùng Nhất Nhất lập tức đứng lên.

“Cô ngồi xuống!”, mẹ Phùng đập bàn gầm lên một tiếng.

Phùng Nhất Phàm nghe thấy động tĩnh cuống cuồng từ trong phòng chạy ra, chiếc áo Hoodie trên người mới xỏ được một ống tay, vội hỏi, “Lại làm sao vậy ạ?”.

Mẹ Phùng khẽ trừng mắt với con trai, rồi lại trừng con gái, “Ngồi xuống hết cho tôi!”.

Phùng Nhất Phàm thấy chị gái mình không việc gì, lắc lắc cánh tay. Mẹ Phùngđứng lên giúp cậu mặc áo, rồi lại ngồi xuống, nói với Phùng Nhất Nhất,“Mấy ngày nay tôi cố tình tách cha cô ra vì cái gì, cô biết chứ?”.

Phùng Nhất Nhất cụp mắt ngồi đó, miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười trào phúng.

Mẹ Phùng không nhìn thấy, chỉ thấy cô cúi đầu, bà còn tưởng rằng cô hiểuđược dụng tâm của mình, càng được đà nói, “ Thừa lúc bây giờ chỉ có tôivà em trai cô ở nhà, cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc Tạ Gia Thụ có cưới cô hay không? Cô nắm chắc mấy phần?”.

“Con không biết. Con không nắm chắc phần nào cả”, Phùng Nhất Nhất thành thật nói.

Mẹ Phùng thở hắt ra một hơi, mắt thấy mẹ mình sắp nổi giận, Phùng NhấtPhàm ở bên cạnh sốt sắng đến chết khiếp, lớn tiếng nói với chị mình,“Phùng Nhất Nhất, đầu óc chị có vấn đề rồi à? Chị không nắm chắc saokhông hỏi anh ta?”.

Phùng Nhất Nhất bình tĩnh hỏi lại, “Vậy nếu con hỏi, Tạ Gia Thụ nói chắc chắn sẽ cưới con, mọi người sẽ đồng ý sao?”.

Mẹ Phùng cảm thấy cậu con trai nhà mình thật thông minh, câu nào câu nấynói đúng trọng tâm, hài lòng nói, “Nó nói cưới cô, chúng tôi chưa chắcđã đông ý. Nhưng nó dám nói không cưới, không xác định, sau này hẵngnói, vậy thì cô mau chóng cắt đứt với nó đi! Phùng Nhất Nhất, tôi hỏicô, tố qua cô ngủ ở đâu hả?”.

Phùng Nhất Nhất nhìn em trai nhà mình, “Nhà Thẩm Hiên. Con ngủ trong phòng dành cho khách”.

“Cái gì mà phòng dành cho khách? Phòng dành cho khách chẳng phải vẫn là nhàThẩm Hiên sao? Tối qua cô ngủ chỗ Thẩm Hiên, nếu Tạ Gia Thụ mà biết sẽthế nào? Lại nói đến Thẩm Hiên, chỉ một cuộc điện thoại của em trai cômà nó có thể lập tức đi đón, để cô ngủ ở nhà nó, điều này chứng tỏ nóvẫn có lòng với cô. Giờ cô đi hỏi Tạ Gia Thụ, nếu nó không cho cô mộtlời hứa hẹn, lập tức cắt đứt với nó rồi đến với Thẩm Hiên”, mẹ Phùng nói chắc như đinh đóng cột. Thấy con gái không phản ứng gì, bà không yêntâm, lại xuất chiêu tàn nhẫn, “ Nếu cô không hỏi, vậy để tôi đi hỏi TạGia Thụ”.

Phùng Nhất Nhất đã có chuẩn bị tư tưởng từ trước, biếtrằng nhất định sẽ là một trận đánh ác liệt. Nhưng khi cận kề trận chiến, lực chiến đấu dũng mãnh của mẹ Phùng vẫn khiến toàn thân cô rét run,đâu còn nhớ trước lúc lên lầu trong lòng đã có dự tính gì, hốt hoảngnói, “Con và Tạ Gia Thụ vừa mới bắt đầu. Mọi người đã gặp đôi nào mớiyêu nhau mà đã ép hỏi chuyện cưới xin, đòi hứa hẹn chưa?”.

MẹPhùng hung hăng trừng mắt nhìn con gái, chỉ tiếc rèn sắt không thànhthép nói, “Hồi cô mới hai mươi tuổi đầu, cô và nó yêu đương tôi đã quảnchưa? Bây giờ cô bao nhiêu tuổi rồi? Còn yêu đương? Phùng Nhất Nhất, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng cô phát điên thì tôi sẽ luôn dung túng chocô. Nếu cô biết điều, giờ tôi sẽ gọi cha cô về, tôi sẽ cùng cha cô đitìm Tạ Gia Thụ!”.

Ngực Phùng Nhất Nhất vừa lạnh vừa đau, thảngthốt không biết thế nào mới phải, hồi lâu sau mới thốt ra được một câunhạt nhẽo, “Con đi hỏi anh ấy, mọi người đừng đi!”.

Mẹ Phùng đạt được điều mình muốn cuối cùng cũng thở phào.

Thấy bộ dạng đáng thương, hồn bay phách lạc của con gái, lòng bà cũng khóchịu, giọng điệu đã mềm mỏng hơn nhiều, ‘Các cô cậu có kết hôn tôi cũngchẳng cần nó mang sính lễ gì đến. Số tiền tôi nói tích góp cho cô, saunày tôi cho cô làm của hồi môn. Tôi không phải là dì ghẻ của cô. Dì ghẻngười ta mới chẳng thèm quản cô! Tôi là tôi sốt sắng cho cô, cô thích Tạ Gia Thụ, tên xấu xa đó để tôi. Cô đi nói với nó là tôi ép cô hỏi nó.Nếu nó không cho cô lời bảo đảm, tôi thà cạo trọc đầu cô rồi khóa côtrong nhà còn hơn!”.

Phùng Nhất Phàm ở bên cạnh im lặng hồi lâu,lúc này mới trầm giọng mở miệng, “Chị, chị nghe mẹ lần này đi. Nếu TạGia Thụ thật sự thích chị, hỏi thì có gì ghê gớm chứ? Em cũng không nóilà anh ta phải bắt buộc cưới chị ngay bây giờ, chí ít thì chị phải biếtthành tâm của anh ta đến đâu chứ!”.

Lúc này, tại Trịnh gia cũng đang bàn luận về “Tạ Gia Thụ” và sự “thành tâm”.

Trịnh Phiên Phiên ở nhà Trịnh Phiên hiên từ buổi tối ngày hôm qua. Trên bànăn buổi sáng, cô ta uể oải ngồi bên cạnh con trai lớn của Trịnh PhiênNhiên, không ăn sáng mà nghiêng đầu cười híp mắt ngắm nghía cậu bé.

Cậu bé Trịnh Hằng bị cô nhìn chằm chằm, sởn cả tóc gáy, bất đắc dĩ buôngdao nĩa trong tay, hỏi, “Cô, sao cô lại không ăn vậy ạ?”.

Trịnh Phiên Nhiên ngồi ở ghế đầu, nhàn nhạt nói, “Cô của con không cần ăn cơm, ngắm sắc đẹp thay cơm rồi!”.

Trịnh Phiên Phiê chớp mắt với anh cả nhà mình, mừng rỡ nói, “Anh cả hiểu em nhất!”.

Trịnh Phiên Nhiên cũng không buông dao dĩa, cầm khăn ăn lau miệng, thần sắc lộ vẻ bất thiện.

Tối qua, việc Tạ Gia Thụ rời đi giữa buổi tiệc tối long trọng như vậy khiến cả hội trường cứ lườm nguýt. Thân phận của Lương Dĩ Thanh kia cũngkhông phải bình thường, không phải là loại hoa cỏ không cần bận tâm lolắng, người của Trịnh Phiên Nhiên đã thông báo cho anh biết.

Trịnh Phiên Nhiên chỉ có thể nhắc nhở em gái nhà mình một lần nữa, “Em là con gái, chuyện chung thân đại sự, quan trọng nhất là đàn ông chững chạcđáng tin cậy, chỉ sựa vào vẻ bề ngoài đẹp trai thôi thì có ích gì?’.

“Đàn ông đều xấu xa, không bằng tìm một người đẹp trai”, Trịnh Phiên Phiên lâng lâng ném lại một câu.

Thấy Trịnh Phiên Nhiên sắp nổi giận, Trịnh phu nhân ở bên cạnh thay cô emchồng bênh vực kẻ yếu, “Lúc đó là anh nói, Tạ gia coi như tạm được. Mấynăm nay, sự nghiệp của cậu ta cũng xem là thành công. Trong đám đàn ôngcùng tuổi, chỉ có cậu ta miễn cưỡng xứng với Phiên Phiên, hiếm khi Phiên Phiên thích một người…”.

“Nhưng bây giờ nó cùng con gái củaLương gia ở bên nhau! Người tên là Lương Phi Phàm kia, đến anh còn không muốn dây vào, Tạ Gia Thụ, cậu ta có thể không biết lợi hại sao? Tại sao cậu ta lại để cô gái đó ở bên?”., bà xã nói chuyện, Trịnh Phiên Nhiênchỉ có thể đè nén tức giận giải thích, “Cậu ta đã tỏ ra bất mãn với sắpxếp của chị gái mình, làm vậy là lấy đứa con gái Lương gia kia ra đậpvào mặt Trịnh Phiên Phiên! Trịnh Phiên Phiên, em si mê cũng cần có mứcđọ vừa phải thôi. Tạ Gia Thụ đẹp trai là có thể bắt nạt em sao hả?”.

Trịnh Phiên Phiên thong thả uống ngụm trà, ngâm nga, “Anh ta thích cô gái kia thì đem theo bên mình là được rồi, chỉ cần cô Lương gì gì đó, hiểuchuyện, em ngoài sáng, cô ta trong tối, có gì phải lo lắng? Cô ta khônghiểu chuyện cũng chẳng sao cả. Cô ta là người của Lương gia thì làm sao? Thành phố G không phải là địa bàn của Lương gia bọn họ. Thành phố G làcủa Trịnh gia chúng ta! Nếu Lương Dĩ Thanh dám cả gan giẫm lên đầu em,em chắc chắn sẽ hoàn trả gấp đôi! Cô ta là cái gì? Có gì ghê gớm? Tưởnganh trai em ‘ăn chay”1 sao?

1Ăn chay: ở đây có nghĩa là dễ bắt nạt dễ ức hiếp.

Trịnh Phiên Nhiên bị mớ ngôn luận lộn xộn này chọc tức đến cười ngất. Cô congái nhỏ bên cạnh Phiên Phiên véo von, “Cô, cha con không ăn chay! Chacon ăn thịt!”.

Mọi người đều cười rộ lên.

Trịnh PhiênNhiên lộ ra thần sắc dịu dàng với cô con gái nhỏ giống hệt vợ yêu củamình., Trịnh Phiên Phiên mượn cơ hội mềm giọng nhờ vả, “Anh trai, mấynăm nay em đã gặp nhiều người như vậy rồi, thật sự thì Tạ Gia Thụ cũngcoi là được, em không muốn dằn vặt mình thêm nữa”.

“Nhưng cậu takhông yêu em!”, Trịnh Phiên Nhiên nghiêm túc nói với em gái, “PhiênPhiên, em nên kiên nhẫn chút đi, đợi thêm một vài năm nữa, gặp đượcngười em thích, cậu ta cũng thích em”.

Trịnh Phiên Phiên mấthứng, bỏ dao dĩa trong tay xuống, lắc đầu cười nói, “Cái đó khó lắm ạ!Em không kiên nhẫn được như anh, đợi mười năm mới cưới được chị dâu. Hơn nữa, người em thích không khó tìm, người thích em… thật sự rất khókhăn. Tạ Gia Thụ quả thật là tốt rồi!”.

Trịnh Phiên Nhiên và bàxã liếc nhìn nhau, trao đổi ý tứ. Trong lòng Trịnh Phiên Nhiên vừa cảmthấy vui mừng lại thương xót. Anh ta chỉ có một cô em gái này, chuyệnkhác đều có thể làm cho cô, chỉ có chuyện chung thân đại sự này là cứlần lữa mãi. Trịnh Phiên Nhiên xoa đầu em gái, bất đắc dĩ mà dịu dàngnói, “Được, cứ làm theo những gì em thích… dù sao mọi chuyện còn cóanh”.

Trong lúc này, người đang được mọi người thảo luận là TạGia Thụ đang mở hội nghị truyền hình vượt đại dương trong phòng làm việc của F.D. Nếu anh đã buông lời, bất kể bên Diệp Mộc có phản ứng gì, bênanh cũng phải chuẩn bị chu đáo.

Thật ra, đa số cổ đông không hàilòng lắm về hành động lợi dụng việc công để trả thù cá nhân của Tạ GiaThụ. Nhưng F.D là do một tay Tạ Gia Thụ sáng lập nên, cho đến bây giờ,phát sinh rất nhiều chuyện, cũng kiếm được rất nhiều tiền. Những cổ đông tóc vàng mắt xanh đã nhìn thấy nhiều sự tài trí mà tàn nhẫn của ngườiđàn ông Trung Quốc trẻ tuổi này nên họ không muốn chống lại anh.

Tạ Gia Thụ trình bày sự việc với giọng điệu rất nghiêm trọng, dường nhưkhông giữ lại chút đường sống nào. Thấy những người nước ngoài ngờnghệch có thể chấp nhận chuyện tệ hại đến mức này anh cười thầm tronglòng.

Anh đang làm ra vẻ mặt lạnh cao quý cười thầm thì trợ lý tiến vào, kề tai nói nhỏ với Tạ Gia Thụ, nữ vương giá lâm.

Tạ Gia Thụ vội vàng kết thúc cuộc họp, mau chóng đi kiến giá.

Anh đến văn phòng, chị gái nhà mình đã tới được một lúc, đang ngồi trên ghế sô pha lật giở một cuốn tạp chí. Khuôn mặt xinh đẹp vô song không cóbiểu cảm gì, nhưng Tạ Gia Thụ cừa nhìn là biết cô đang tức giận.

Vừa đóng cửa lại, anh đã lập tức giơ hai tay.

Tạ Gia Vân đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, giọng điệu vẫn được xem làbình tĩnh, “Em định kết thù với Lương thị sao? Em điên rồi à?”.

Tạ Gia Thụ chau mày, “Sao chị không hỏi em vì sao lại làm như vậy?”.

“Còn có thể vì sao nữa? Chị còn không biết em à?”, Tạ Gia Vân cảm thấy anhrất nực cười, ‘Gia Thụ, sao em vừa gặp cô ấy là lại giống hệt nhe trướckia vậy hả?”.

Tạ Gia Thụ có chút phiền muộn, nghiêm túc hỏi lại, ‘Thật vậy sao?”.

Vậy thì đúng thật là.. quá gay go rồi!

Dù gì thì không ai thích Tạ Gia Thụ của trước kia.

Nhưng, thật ra đối với chuyện của Lương Dĩ Thanh, nếu đổi lại là Tạ Gia Thụ của ngày trước, chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Đổi lại là trước kia, anh nhất định sẽ khiến Lương Dĩ Thanh phải ê chề ngay tại trận, trước mặt toàn bộ xã hội thượng lưu thành phố G, không chútnể nang mà sỉ nhục cô ta.

Nếu là trước kia, anh sẽ không lo lắngPhùng Nhất Nhất sẽ tin lời của Lương Dĩ Thanh, bởi trước kia, anh cảmthấy mình có nói gì thì Phùng Nhất Nhất cũng đều tin tưởng.

Trước kia, anh không hoài nghi việc Phùng Nhất Nhất sẽ bên mình trọn đời trọn kiếp.

Người đàn ông anh tuấn đến bức người cứ ngơ ngẩn ra đó, Tạ Gia Vân thấy khuôn mặt giống với người cha đã qua đời của mình kia, trong lòng bùi ngùikhông thôi.

Việc hợp tác giữa F.D và Thịnh Thị đã tiến đến bướcđàm phán điều kiện hợp tác tiền kỳ. Có được điều này, Tạ Gia Thụ cókhoét một lỗ hổng trên trời, Tạ Gia Vân cũng phải dấn thân vào san bằngcho anh.

Cô thở dài một tiếng.

“Gia Thụ”, cô nhẹ nhàng nói với em trai, “Chị hay Trịnh gia, bao gồm cả Trịnh Phiên Nhiên, bọn chịcó thể hiểu được chút sở thích của em. Nhưng điều kiện tiên quyết là emphải làm tốt chuyện nghiêm chỉnh trước đã. Muốn chơi trò chơi thì phảilàm xong bài tập trước đã. Học sinh tiểu học cũng hiểu đạo lý này”.

Tạ Gia Thụ cười phì.

Cúi đầu cười một hồi, anh tiện tay vứt tập tài liệu trong tay xuống, đi đến phía sau sô pha chị gái mình đang ngồi, xoa bóp bả vai đang cứng đờ của cô. Một hồi sau, cơ bắp bó chặt trên vai Tạ Gia Vân dần thả lỏng. TạGia Thụ mới mở miệng nói, “Trước kia, em đã từng sống ở thành phố C mộtnăm, chị còn nhớ không?”.

Bả vai dưới tay anh đột nhiên cứng đờ.

Tạ Gia Thụ đã phát hiện ra, nhưng lúc này anh không nghĩ nhiều, tiếp tụcnói, “Mẹ nuôi của Gấu Nhỏ, Cố Minh Châu chị cũng biết. Cố Yên, em gáicủa chị ta đã gả cho Lương Phi Phàm. Cậu em chồng Dung Nham của chị talà anh em kết nghĩa với Lương Phi Phàm, một trong sáu lãnh đạo cấp caocủa Lương Thị. Diệp Mộc gả cho Dung Nham… Em đã vạch trần chuyện này với con trai của Lương Phi Phàm rồi, cậu ta sẽ nghĩ cách bảo toàn Lương DĩThanh. Về phần Diệp Mộc, cô ta sẽ không vứt bỏ miếng thịt béo F.D nàyđâu”.

Tạ Gia Vân không hiểu, “Nhưng hiện nay bên ngoài đều nói em muốn hủy bỏ hợp đồng của Mars?”.

“Đúng, nhưng em vừa mới thay Mars ký hai bộ phim Hollywood. Chị có cảm thấyDiệp Mộc sẽ vì một Lương Dĩ Thanh mà từ bỏ cơ hội tiến quân vàoHollywood không?”.

Tạ Gia Vân đã hiểu, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Gia Thụ cười, ôm lấy vai, mặt áp vào má cô, “Chị, chị yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

“Ừm”, Tạ Gia Vân được an ủi, vỗ vỗ tay anh.

Sự việc thuận lợi ngoài ý muốn, Tạ Gia Vân còn rất nhiều chuyện phải làm,không nói nhiều lời liền rời đi. Khi đi đến cửa, Tạ Gia Thụ đang trầmmặc tiễ cô bỗng gọi một tiếng “Chị!”.

Tạ Gia Vân ngoảnh đầu lại, mỉm cười nhìn anh.

“Cô ấy không phải là trò chơi của em”, Tạ Gia Thụ bình tĩnh nói, “Nếu chịnhất định phải nói em là học sinh tiểu học, vậy thì cô ấy chính là phầnthưởng sau khi em làm xong bài tập”.

“Gia Thụ?”, Tạ Gia Vân có phần không hiểu.

Nhưng Tạ Gia Thụ không nói thêm gì nữa, hai tay đút vào túi, đứng thẳng, vô cùng đẹp trai.

Thằng bé thật sự rất giống cha. Tạ Gia Vân vừa buồn bã vừa vui mừng nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.