Trong giây phút ấy, chỉ còn lại tiếng gió thổi lao xao, tiếng sóng vỗ rì rào, cùng tiếng trái tim anh đập thình thịch.
Sao hôm nay gió to vậy nhỉ, anh thầm nghĩ.
Một bàn tay khớp xương mạnh mẽ nhặt chiếc điện thoại vừa bị rơi xuống đưa lại cho anh. Hắn khẽ mỉm cười, dùng tiếng Anh nói với anh một câu: “Kỹ sư Henry, sao lại bất cẩn thế này?”
Nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, anh giật mình ngơ ngác hồi lâu.
Vì sao lại xa lạ ư? Vì hắn chỉ dùng tiếng Anh nói chuyện với anh khi hai người họ mới quen nhau mà thôi. Còn quãng thời gian mặn nồng bên nhau ấy, hắn đã học tiếng Việt vì muốn hiểu sâu thêm về đất nước và con người ở nơi chôn rau cắt rốn của anh rồi. Takashi thật sự là người có năng khiếu học ngoại ngữ rất cao, hắn có thể sử dụng thành thạo tất cả những thứ tiếng thông dụng trên thế giới. Và gần như chỉ cần có hứng thú, hắn sẽ học được bất kỳ ngôn ngữ nào mà hắn muốn.
Còn quen thuộc? Đương nhiên là vì bao năm nay anh chưa từng quên đi giọng nói ấy, giọng nói đi theo anh cả trong những giấc mơ.
Anh nhớ có một lần, khi học tiếng Việt, hắn từng hỏi anh: “Hoàng Anh này, ở quê em, vợ chồng sẽ xưng hô với nhau như thế nào?”
Anh ngẩn người, anh chỉ có một người mẹ mà thôi, đâu có cha mà biết vợ chồng thường xưng hô với nhau ra sao, chỉ có thể cố nhớ lại những lần hiếm hoi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-niem-dau-yeu/2533952/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.