Kỳ nghỉ đông kết thúc, Hoàng Anh lại quay về chuỗi ngày chăm chỉ đi học, học tiếng Trung, và tới quán lẩu làm thêm.
À, còn thêm một việc nữa, anh đã đọc xong cuốn sách kia, và bắt đầu đan khăn len cho Takashi rồi.
Dạo này tự dưng Hoàng Anh cảm thấy mình lạ lắm, nhưng anh không biết lạ ở chỗ nào. Biểu hiện cụ thể đó là anh luôn muốn nhìn thấy Takashi, hôm nào không gặp hắn thì sẽ thấy rầu rĩ bồn chồn. Lúc ở cạnh hắn thì rất hay ngượng ngùng xấu hổ, mỗi lần gặp nhau, sau đó tạm biệt là lại thấy không nỡ rời xa hắn.
Tuy Hoàng Anh chưa từng yêu ai cả, nhưng anh biết, hai người đàn ông như vậy là không bình thường.
Bạn cùng phòng ký túc với anh chỉ có biểu hiện như vậy với một bạn nữ khác mà thôi.
Anh im lặng, cố gắng đè nén cảm xúc đó xuống. Đồng thời trong lòng anh cũng vô cùng hoang mang, việc đó là sai trái, là bệnh hoạn phải không?
Nhưng anh không thể hỏi ai được cả.
—————————–
Mấy ngày sau, Hoàng Anh ra ngoài gửi tiền về nhà, đồng thời ra quán net gần trường báo cho Đại, còn hỏi tình hình ở nhà ra sao nữa.
Công nghệ thông tin đã càng lúc càng phát triển, có thể kéo khoảng cách lại gần nhau hơn nhiều, không cần phải chờ mòn mỏi những bức thư tay, hay những bức điện tín tuy nhanh nhưng đắt tiền nữa.
Hôm nay là thứ Bảy, đêm qua Hoàng Anh thao thức không ngủ được, cho nên mới sáng sớm đã ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-niem-dau-yeu/2533934/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.