Ta tên là Lý Hoài Chân, xuất thân dòng dõi hoàng gia – con trai thứ năm của hoàng đế đương triều. Phụ hoàng lẫn mẫu phi đều rất yêu thương, sủng ái ta. Ta ngây thơ, yêu đời vì ta biết dù ta có gây ra lỗi lầm gì nếu mềm yếu làm nũng trước mặt hai người, họ đều sẽ ôm lấy ta và sẵn sàng tha thứ mọi chuyện.
"Chân nhi, con chính là kết tinh của tình yêu giữa phụ hoàng và mẫu phi."
Ta nghĩ, nếu thời gian ấy có thể kéo dài mãi thì tốt biết bao?
Năm ta chín tuổi, cung đình xảy ra một hồi loạn lạc, máu chảy thành sông.
Phụ hoàng chinh chiến ngoài biên cương theo lời đề nghị của một quan đại thần nhằm củng số sĩ khí của binh lính nhưng hắn không biết lần này đi sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Ngày đó, phản quân tràn vào hoàng cung giết sạch những người chống đối, cung nhân thậm chí các hoàng tử, công chúa còn nhỏ xíu cũng chẳng tha. Mẫu phi giấu ta dưới gầm giường với hy vọng phụ hoàng sẽ nghe tin và đến cứu ta nhưng tận khi người ngọc tẫn hương tiêu vẫn chưa đợi được hắn trở lại.
"Chân nhi ngoan, tuyệt đối không được khóc, không được lên tiếng dù cho bên ngoài có gì xảy ra. Hứa với mẫu phi!" Mẫu phi run rẩy đặt ta xuống sàn, nhẹ giọng dặn dò.
Ta gật đầu, tò mò không biết mẫu phi định làm gì. Ta ngây thơ hỏi người rằng:
"Chúng ta chơi trốn tìm hả mẫu phi?"
Mẫu phi cười, rồi lại khóc trong sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-chan-niem-ngoc/2919888/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.