Tối đến, rất nhiều đệ tử Thái Bình giáo bí mật tập kích phủ đệ nhằm cướp đoạt ngọc tỷ cùng chiếu thư.
Những đợt sóng tấn công không ngừng nghỉ của bọn chúng dồn dập vào phủ hoàng tử. Ta cùng người mình tranh đấu, vây giết đỏ cả hai mắt. Cánh tay dù tê rần nhưng ta không thể buông kiếm xuống. Ta dần rơi vào thế hạ phong vì hoàng tử không được có nhiều quân lính trong phủ nếu không muốn bị gán mác mưu phản. Trong tay ta lại không có hổ phù, không thể điều động được cấm vệ quân ở kinh thành đến hỗ trợ. Đúng rồi, tại sao ta lại quên mất hổ phù nhỉ? Nhưng hoàng đế có lẽ trong cơn mê sảng đã đưa hổ phù cho Chung Nhượng rồi. Nếu cứ chém giết mãi như thế này, chúng ta nhất định sẽ bỏ mạng tại đây. Ta cần phải tìm cách.
Lý Hoài Chân, nghĩ đi! Nghĩ đi!
Trần Tôn che trước người ta, hiện tại ta chỉ còn khoảng năm, sáu người thuộc hạ bao gồm luôn hắn. Chúng ta dần dần lùi lại, rơi vào tình thế địch bất động ta bất động, Thái Bình giáo vây xung quanh, muôn trùng không kẻ hở.
"Điện hạ." Trần Tôn nhìn ta, hắn vừa thở vừa thì thầm.
"Cách phủ hoàng tử về phía đông trăm mét đổ lại có ngựa, ta sẽ mở đường máu để ngài rời khỏi đây, đến gặp Lưu đại nhân. Ông ấy nhất định có cách."
Ngoại công sao? Ta không biết ông ấy đang ở đâu.
"Ta không biết ngoại công ở đâu làm sao đến gặp?"
Trần Tôn lấy ra trong lồng ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-chan-niem-ngoc/2919881/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.