Từ Thanh Viên được một đôi tay đỡ lấy, hắn dìu nàng đứng dậy.
Nàng ôm lấy cổ họng bị lão phu nhân bóp đau, ho khan một tiếng, lại ngửi thấy mùi hương cực nhạt. Mùi hương này lãnh đạm mà cô quạnh, không vì thế người đời mà tôn sùng. Cho nên trong cuộc đời của Từ Thanh Viên, nàng chỉ ngửi thấy mùi hương này trên người một người.
Trong mắt nàng trở nên mờ mịt, nàng thật sự đã nhận ra người đỡ lấy mình không phải là do ảo giác gây nên, mà thật sự là Yến Khuynh, người vốn không nên ở đây.
Nàng nhất thời có hơi chậm chạp, nghĩ đến tính cách cổ quái không thích bị người khác chạm vào của hắn, đang định lui về phía sau. Ánh mắt Yến Khuynh trong veo cúi xuống nhìn nàng, hắn khẽ lắc đầu, ý bảo không sao.
Đúng vậy, mặc dù hắn bị bệnh tật quấn thân đã nhiều năm, nhưng khi đứng trước mặt người khác, hắn sẽ luôn cư xử như một người bình thường.
Trong mắt bao người, hắn dìu một cô nương bị ức hiếp đứng dậy, giống như tiện tay gạt mây bay đi, chỉ còn thấy sự dịu dàng và yên bình, người bên ngoài cũng không biết quan hệ giữa hắn và Từ Thanh Viên nông sâu như thế nào.
Dưới bầu trời xám xịt, một đám nữ tử vây quanh Lương lão phu nhân.
Công chúa điện hạ, Lâm Tư Niên, còn có Vi Trạng Nguyên kia, ánh mắt đều trở nên khác thường, bọn họ chậm rãi đi tới.
Cùng lúc đó, các quan viên Đại Lý Tự đứng sau Thiếu Khanh Đại Lý Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoai-bich/2910021/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.