Chương trước
Chương sau
Sáng sớm vì thức trễ nên Bùi Xuyên đã trễ giờ học, cô đi tới thang máy nhưng lại để quên đồ trong nhà, thế là cô dặn Bùi Xuyên đứng đợi thang máy còn cô quay vào nhà lấy đồ. Bùi Xuyên đang chờ cửa thang máy, đột nhiên bên cạnh có người, cậu liếc nhìn người đàn ông cảm thấy gương mặt đẹp trai kia rất quen và đã gặp ở đâu rồi.

" Nhóc không vào sao?"

Giọng trầm ấm vang lên khiến Bùi Xuyên thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, cậu lắc đầu rồi lùi ra sau một chút. Đứng đối diện với người đàn ông, cậu không hề tỏ vẻ sợ hãi vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Hoắc Mạc Niên nhìn vẻ mặt không biến sắc của cậu, khoé miệng nhếch lên.

Đến khi cửa thang máy khép lại, chân mày cậu nhíu lại, cậu có cảm giác người đàn ông khi nãy không đơn giản và nguy hiểm.

" Tiểu Xuyên sao vậy? Sao lại đứng thất thần thế."

" Không có gì ạ."

" Chúng ta mau đến trường thôi, mẹ đã nhắn tin báo với chủ nhiệm con rồi."

" Người đàn ông mới chuyển tới mẹ tránh xa người đó một chút."

" Con gặp rồi sao?"

" Vâng."

" Đẹp trai như mấy thím nói không?"



" Không, nhìn rất xấu."

" Ohhh."

Trước khi lên xe, cảm giác người khác đang nhìn mình vẫn còn, cô hiếu kì nhìn xung quanh một lần nữa nhưng trong hầm xe toàn là xe không có bóng dáng người khác ngoài cô và tiểu Xuyên.

" Mẹ nhanh lên trễ giờ học con rồi!"

Nghe tiếng hối thúc của Bùi Xuyên, cô mới vào trong và lái xe đưa cậu đến trường. Hoắc Mạc Niên lái xe theo phía sau, sau khi đưa cậu tới trường, cô lái xe đến thư viện để tìm sách, lúc nhìn kính chiếu hậu, cô mới phát hiện có một chiếc xe cứ chạy theo sau.

Bạch Ngữ Ninh lúc đầu còn bình tĩnh thầm nghĩ chắc là do cô nghĩ nhiều, đến ngã tư cô đã rẽ phải chiếc xe đó cũng theo sát cô. Lần này cô không còn bình tĩnh nữa mà phóng ga nhanh hơn. Hoắc Mạc Niên nhận ra cô đã biết có người theo sau, để tránh cô nghi ngờ, anh tăng tốc và vượt lên phía trước. Thấy xe đã xa dần cô mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân đúng là quá nhạy cảm rồi.

Hoắc Mạc Niên nhìn sang kính chiếu hậu thấy xe cô đã dừng lại, anh mới chạy vòng lại, tiếp tục theo chân cô vào thư viện. Ở trong đây mấy cô thiếu nữ khi nhìn thấy anh, họ bắt đầu nháo loạn lên, có người thì cẩn thận dậm lại phấn son của mình.

Tìm hình bóng Bạch Ngữ Ninh một lúc cũng đã thấy người, anh nhìn cô từ khe nhỏ của kệ sách, cô đi đến đâu anh theo chân cô đến đó. Thấy cô bước đi chỗ khác, anh nhanh chân đi theo nhưng lại bị cản trở bởi người trước mặt, không biết cô ta đang cố ý hay vô ý.

" Xin lỗi! Là do tôi bất cẩn."

" Lần sau chú ý một chút."



" Tôi…"

Không đợi cô gái kia nói xong Hoắc Mạc Niên đã lướt qua cô ta và đi mất. Cô ta đứng thất thần ở đó, tự suy ngẫm hình như diễn biến này không có trong kịch bản của cô ta. Không nghĩ anh lại thờ ơ với nhan sắc của cô ta, cảm thấy bản thân mất mặt nên đã nhanh chóng rời đi. Xung quanh đó có người đã nhịn không được mà cười lên, bọn họ biết cô ta đang giả vờ đụng trúng người anh, nhưng lại ăn một cục quê như thế! Đúng là hả dạ.

Chỉ cần có sơ hở một chút liền mất dấu, Hoắc Mạc Niên tức giận gọi cho người tìm định vị của cô, anh thầm chửi thề một câu. Nếu không phải do cô gái kia thì anh đã không mất dấu cô rồi.

Bạch Ngữ Ninh sau khi rời khỏi thư viện liền đến trung tâm tập yoga cho bà bầu, vừa được thư giãn vừa được các bà mẹ khác tận tình chỉ kinh nghiệm chăm sóc.

Ở đây còn có mấy người chồng không an tâm nên đã đến đây để xem khiến mọi người trong đó vô cùng ganh tị. Cô nhìn một cặp vợ chồng trong lòng có chút buồn, cô tự cười chính mình. Rõ ràng bản thân là người chọn quyết định này, bây giờ lại có cảm giác hối hận.

Lấy được định vị của Bạch Ngữ Ninh, Hoắc Mạc Niên lái xe đến phòng tập yoga, anh ngồi ở ngoài xe chờ cô bước ra. Khi hết thời gian tập, cô đã quen được hai người bạn, một là Tiêu Hạ, hai là Dương Hạc Vĩ. Lúc đầu cô còn tưởng hai người là một cặp vợ chồng nhưng họ đã giải thích, họ chỉ là bạn thân với nhau.

Do Tiêu Hà đi tập một mình cảm thấy buồn chán nên đã rủ bạn thân của mình đến đây. Còn chồng cô ấy chính là anh họ của Dương Hạc Vĩ, tên là Dương Chi Minh. Cô cùng với Tiêu Hạ nói chuyện rất hợp nhau nên dễ dàng trở nên thân thiết với nhau, còn Dương Hạc Vĩ lại có chút kiệm lời nên chỉ nói được vài từ. Cả ba đều bằng tuổi nhau, trước khi về cả ba còn trao đổi phương thức liên lạc.

Hoắc Mạc Niên ở trong xe nhìn cảnh ba người cười đùa nói chuyện, anh có chút ghen ghét, cái tên đứng bên cạnh cô không ngừng nhìn cô mãi còn đứng sát bên nhau như vậy. Anh tức giận nắm chặt vô lăng như muốn bẻ gãy chúng làm hai ra, anh muốn đi ra đó để kéo cô ra và tuyên bố cô là người của anh.

Về đến nhà lúc vào thang máy, cánh cửa khép từ từ lại, Bạch Ngữ Ninh lại mơ hồ nhìn ra Hoắc Mạc Niên đang đứng trước mặt, cô dụi mắt muốn nhìn lại một lần nữa thì cánh cửa đã đóng lại.

" Chẳng lẽ bản thân mình đã hoa mắt rồi sao?"

Bạch Ngữ Ninh nghĩ chắc có lẽ bản thân thường xuyên nhớ đến anh nên mới sinh ra ảo giác như vậy. Giờ này anh không thể nào mà xuất hiện ở đây được, có lẽ anh giờ đang hạnh phúc bên nữ chính kia rồi, có một mái ấm của riêng mình. Suy nghĩ đến anh lại khiến tâm trạng cô nặng nề hơn, cô lại nhớ đến cảnh hai người trong quá khứ đã từng hạnh phúc nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.